Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 701 - Chương 701. Thế Gian Chân Vạn Tượng

Chương 701. Thế gian chân vạn tượng Chương 701. Thế gian chân vạn tượng

Tuy chỉ là trình độ chiến lực trên lý luận, nhưng ở Huyền Hoàng giới hiện nay, chiến lực thực tế của tu sĩ cũng thấp đến dọa người.

Ngoài tu sĩ chuyên tu đạo chiến đấu cực kỳ cá biệt ra, người bình thường còn lại biết mấy chiêu thuật pháp công kích, bảo mệnh đã là khó lường rồi.

Tồn tại có thể ảnh hưởng thần thức, lại có thể ngăn cản công kích của tuyệt đại đa số pháp thuật, tốc độ lại rất nhanh như Thú Thần giáp đối với tu sĩ bình thường hiện giờ tuyệt đối là đại sát khí.

“Chỉ là đời này cụ thể nên sử dụng thế nào mới có thể lợi ích hóa lớn nhất còn cần cân nhắc kỹ càng.”

Lý Phàm tạm thời đè xuống ý niệm, trong tay nắm một viên Thú Hồn châu ấn vào ấn đường.

Trước mắt bỗng một màu đỏ tươi, trong hoảng hốt, Lý Phàm giống như nhìn thấy một con liệp báo một mắt hung ác đánh tới hắn.

“Hừ!” Ý niệm Lý Phàm như châm, đâm tới đối phương.

Liệp báo phát ra một tiếng rên rỉ, ảo cảnh đã biến mất trong nháy mắt.

Thú Hồn châu nháy mắt hòa tan thành chất lỏng màu đỏ, hệt như có sinh mệnh từ ấn đường chảy ra khắp người.

Trong cảm ứng của Lý Phàm, có loại năng lượng đặc thù đang ý đồ xâm nhập thân thể của mình.

Tiến hành cải tạo thân thể.

Khác với loại cường hóa thuần túy của lực mật tàng thuyên chuyển trong cơ thể của Tạo Hoá Hồng Lô Công.

Thú Thần giáp càng giống như chiết lực lượng vốn thuộc về dị thú đến trên người nhân loại.

Tuy rằng năng lực tạm thời đạt được cường hóa nhưng thân thể cũng từ đây bị lây dính lực lượng dị thú, trở nên không còn thuần tịnh.

“Tà môn ma đạo, không vào chính lưu.”

Lý Phàm lắc đầu, lực mật tàng trong cơ thể lưu chuyển, giống như hồng thủy tuôn ra, loại bỏ lực lượng dị thú ý đồ xâm nhập trong giây lát.

Bên tai lần nữa truyền đến tiếng kêu rên của liệp báo, chất lỏng màu đỏ do Thú Hồn châu biến hóa thành trong phút chốc đã bị Lý Phàm bốc hơi.

“Xem ra quả thực chỉ thích hợp cho phàm nhân không thể tu hành sử dụng.”

“Cũng hoặc là...”

Hai mắt Lý Phàm hiện lên một tia dị sắc.

Hắn nghĩ tới Diệp Phi Bằng thức tỉnh huyết mạch Côn Bằng đời trước.

“Bản thân có huyết mạch yêu thú thì tự nhiên sẽ không sợ loại ô nhiễm này nữa.”

“Đời này Hà Chính Hạo đi theo sau ta kiếm đầy bồn đầy bát, hẳn là sẽ không nhớ thương mối làm ăn nhập cư trái phép kia nữa.”

“Đám người Tô tiểu muội lúc này còn đang ở trong Ly giới, nếu không có ta, sợ là không có cơ hội có thể đến được đây.”

Lý Phàm khẽ mỉm cười.

“Kịch hay đời này lại không thể thiếu những tiểu gia hỏa này.”

Ngay sau đó Lý Phàm đứng dậy, sau khi cáo biệt Thiên Dương thì ẩn giấu thân hình, lặng yên đi tới Ly giới.

Vẫn là đi tới núi lửa trung tâm Ly giới trước, quan sát một hồi.

“Kỳ lạ...” Lý Phàm lắc đầu.

Vào lần đầu đến Ly giới hắn đã cảm thấy ngọn núi lửa kia có chút không bình thường.

Nhưng sau đó mỗi lần đến cũng từng đều cẩn thận kiểm tra một phen, lại từ đầu đến cuối không thể nhìn ra nguyên nhân.

Theo tu vi của hắn ngày càng cao thâm, dự cảm trong lòng cũng càng thêm mãnh liệt.

Nhưng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân.

“Có lẽ sau khi Nguyên Anh sẽ có phát hiện.”

Lý Phàm tạm thời ghi nhớ việc này, đi thẳng đến kinh thành Đại Ly.

Rạng sáng, Diệp phủ.

Tên mập nhỏ Diệp Phi Bằng đang ngủ say, hình như vừa mơ thấy chuyện gì vui vẻ lắm nên khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn không hề phát hiện ra có một thân hình màu đen chợt hiện ra bên cạnh hắn.

Bóng đen nhẹ nhàng vung tay lên, Diệp Phi Bằng nghiêng đầu, hoàn toàn ngất xỉu. Tay phải nắm chặt, giơ cao trên đỉnh đầu.

Một lát sau, chậm rãi thu lại.

Một giọt máu màu đỏ biến thành đen kịt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Diệp Phi Bằng vốn có sắc mặt hồng hào lại giống như bị bệnh nặng, lập tức tái nhợt hẳn đi.

Giọt máu kia như vật sống có ý thức, không ngừng ngọ nguậy trong lòng bàn tay hắn, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của bóng đen.

Theo bóng đen nắm chặt ngón tay, không gian giãy giụa của giọt máu kia cũng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn bị hắn hấp thu vào cơ thể.

Bóng người đứng lặng lẽ trong đêm tối rất lâu.

“Phụt!”

Đôi cánh xương quái dị bỗng nhiên xé rách tám lưng, giang rộng ra sau lưng hắn.

Từng tia máu quấn quanh cốt dực, vang lên tiếng rì rì rất nhỏ, không ngừng mọc ra từ gai xương, chớp mắt đã bị bạch cốt âm u che lấp.

Cốt dực đầy ắp lên.

Nhưng dưới ánh trăng, vẫn trông thấy rìa cốt dực không ngừng nhỏ máu, trông rất đáng sợ.

“Huyết mạch Côn Bằng…”

Giọng nói trầm thấp vang lên từ miệng bóng đen, chốc lát sau, đôi cánh sau lưng hắn cứ thế kéo xuống.

Không có cảnh máu tươi phun ra, huyết nhục ở miệng vết thương giãy giụa một lát, sau đó bị một luồng sinh cơ to lớn tinh thuần đuổi ra khỏi cơ thể.

Qua giây lát, bóng đen lại khôi phục như ban đầu.

“Đại yêu thượng cổ, quả nhiên có ghê gớm.” Hắn nhìn hai cánh bị kéo xuống nhưng vẫn đang đập, cảm thán nói.

Bóng đen này chính là Lý Phàm.

Sau khi vào kinh thành Đại Ly, chuyện đầu tiên hắn làm là rút một ít tinh huyết Côn Bằng trong cơ thể Diệp Phi Bằng ra.

Bảo quản một phần tinh huyết trong nhẫn trữ vật, đồng thời dùng nhục thân của mình hấp thu một phần nhỏ.

So với lực dị thú Lý Phàm cảm ngộ được bên trong Thú Hồn châu thì càng bá đạo hơn.

Bình Luận (0)
Comment