Tu sĩ áo vàng xoa mồ hôi lạnh trên trán, luôn miệng nói: “Đủ rồi, đủ rồi, Lý đại sư vẫn nên cất những thứ này đi. Nếu như không cẩn thận bùng nổ ở đây, vậy thì chuyện lớn lắm!”
Lý Phàm nghe thế, gật đầu mãn nguyện, phất tay thu hồi vũ trang của mình.
Các tu sĩ trong sảnh Diễn Võ đường thấy thế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy những sát khí đó đều là tàn thứ phẩm bị cắt xén uy lực và được mua bán thường quy trong Thiên Huyền Kính, nhưng không ngăn nổi phẩm cấp của chúng cao, số lượng nhiều.
Đống đồ này đập xuống, đừng nói là tu sĩ Nguyên Anh, chỉ sợ tiên quân Hoá Thần cũng chịu không nổi!
“Đều nói người này dựa vào thuật thôi diễn là có thể dễ dàng thu hoạch, tích lũy tài phú. Bây giờ xem ra, quả thật không sai.”
“Có tiền tốt thật đấy, đống đồ này đều có thể bằng kinh phí của tiểu đội chúng ta hơn nửa năm rồi.”
“Nghe nói có thể thông qua bên Hà Chính Hạo tìm hắn tiến hành đầu tư? Nghe chừng có thể cân nhắc.”
…
Trong lúc nhất thời, mọi người bên trong Diễn Võ đường có sắc mặt khác nhau, suy nghĩ liên miên.
“Nếu đã không có vấn đề gì, vậy thì hãy bàn về phần thưởng của ta đi!”
“Vì để đối phó với mấy tên tu sĩ áo đen của Ngũ Lão hội, đúng là ta đã bỏ hết cả tiền vốn. Cũng không thể để cho ta lỗ vốn chứ?”
Lý Phàm lại uống chén trà, chậm rãi nhìn về phía mọi người.
Tu sĩ trong Diễn Võ đường nhìn nhau, cảm thấy đột ngột có chút khó làm.
Quả thật, dựa theo quy củ, phàm là tu sĩ thuộc Vạn Tiên Minh, chỉ cần có thể đánh chết thành viên của Ngũ Lão hội, đều có thể xin Diễn Võ đường lấy một phần thưởng nhất định.
Giết bốn tu sĩ Nguyên Anh đối địch, cho dù là ở châu nào đều có thể coi như lấy được một công lớn.
Nhưng vị gia trước mặt này xuống tay cũng quá độc ác, bốn tu sĩ của Ngũ Lão hội không còn cả bã.
Càng miễn nói đến những bộ phận còn lại của thi thể, tàn hồn có giá trị.
Tuy chiến tích chói mắt, ý nghĩa thực tế lại không lớn như vậy.
Không khen thưởng thì truyền ra thanh danh không tốt.
Khen thưởng thì kinh phí hàng năm của Diễn Võ đường biển Tùng Vân vốn không dư dả.
Cứ như vậy để Lý Phàm lấy đi một khoản lớn, ngày tháng còn lại của năm nay các huynh đệ sống như thế nào?
Huống hồ, vị đại sư Lý Phàm này, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ thiếu độ cống hiến.
Chỉ sợ cho dù Diễn Võ đường bỏ ra rất nhiều cũng chưa chắc có thể thỏa mãn dạ dày của hắn.
Mà quan trọng hơn là, hiện giờ người này có thể nói là thanh danh hiển hách, phương pháp mạnh mẽ chèn ép, khiến hắn “tự nguyện” từ bỏ nhận thưởng cũng không thể nào.
Cho nên sắp xếp phần thưởng như thế nào khiến cho song phương đều vừa lòng, thật sự là một vấn đề đáng để bàn bạc.
Lý Phàm bày ra dáng vẻ không sốt ruột không gấp gáp, không lấy được kết quả thích hợp thì không đi.
Đám người của Diễn Võ đường nhíu mày, âm thầm truyền âm thương nghị.
Song phương trải qua vài lần giao phong, thăm dò, rốt cục nghênh đón kết cục mọi người đều vui mừng.
Lý Phàm dựa vào kỳ công lần này, có thể đạt được chức ‘chấp sự mời riêng của Diễn Võ đường’, xem như chính thức nhập chức trong thể chế của Vạn Tiên Minh.
Đồng thời toàn bộ phần thưởng được gửi đi dưới hình thức điểm công huân.
Trải qua tính toán của đám người Diễn Võ đường, thăng cấp bậc quyền hạn của Lý Phàm lên Diễn Thập Lục trong một lần duy nhất.
Phải biết rằng, tu sĩ trong thể chế tầm thường muốn đạt tới cấp bậc này, tối thiểu cần ba mươi bốn năm tận tụy dốc sức làm lụng.
Mà Lý Phàm lại có thể một bước lên trời.
Bao nhiêu độ cống hiến đối với Lý Phàm hiện giờ mà nói căn bản không sao cả, dùng công huân kết toán đó là kết quả cầu còn không được.
Vì thế Lý Phàm vui vẻ đồng ý.
Kế tiếp, chính là phối hợp với Diễn Võ đường tiến hành quy trình tương ứng.
Đơn xin mà Diễn Võ đường phát ra, Bố Chính đường phê duyệt thông qua với vận tốc ánh sáng.
Sau khi đi ngang qua Bạch Ngọc Vấn Tâm đài lần nữa, Lý Phàm thành công biến thành một thành viên của Diễn Võ đường biển Tùng Vân.
Sau đó chính là gửi đi điểm công huân.
Chờ sau khi Lý Phàm rời khỏi khu vực hạch tâm trung tâm đảo Vạn Tiên, trên người trừ vòng ánh sáng ‘tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ, giỏi về thôi diễn’ ra, còn có thêm một thân phận khác ‘trong thể chế Vạn Tiên Minh, quyền hạn Diễn Thập Lục’.
“Mọi người nhìn vào, lại có thêm quan chức hộ thể. Cho dù muốn đụng đến ta cũng không thể làm ngoài sáng.”
Lý Phàm đi trên đường, đều cảm giác bản thân an toàn rất nhiều.
Mấy đời luân hồi từng trải trong Vạn Tiên Minh làm cho Lý Phàm hiểu biết sâu sắc tầm quan trọng của trật tự và quy tắc trong Tiên Minh hiện giờ.
Cho dù là tiên tôn Hợp Đạo, nếu trái với quy tắc, phá hủy quy củ, cũng phải trả một cái giá nhất định.
Quan Hành Tu của châu Lan Lâm bị lột bỏ một tầng tu vi và lưu đày kiếp trước chính là một ví dụ rõ ràng.
Có thân phận trong thể chế, không thể nghi ngờ là có thêm bùa hộ mệnh hộ thân.
Nhưng mà vì để tạm thời thoát khỏi phong ba dẫn đến từ việc giết chết bốn Nguyên Anh, Lý Phàm vẫn phải lập tức trốn tránh bế quan ở Thiên Huyền Kính.
Kim Đan chém Nguyên Anh, còn là dưới tình huống lấy một địch bốn.