Ngọn lửa màu đỏ gay thiêu đốt mặt đất, dung nham dữ tợn tùy ý chảy ra.
Tất cả những sức mạnh mang tính hủy diệt, tất cả đều ngưng trệ ở ngoài khe nứt.
Chém ra sức mạnh của khe sâu, vẫn đang quanh quẩn không tiêu tan, ngăn cản sự ăn mòn của ngọn lửa.
Từ trong tiểu thế giới có thể nói là luyện ngục này, sáng tạo ra một thiên đường sinh cơ bừng bừng như vậy.
“Nhìn vấn đề theo góc độ khác nhau, đáp án lấy được cũng hoàn toàn khác nhau.”
Lý Phàm lại nghĩ đến vấn đề trước đó người phàm thoát ly Huyền Hoàng giới, như có chút ngộ ra.
Xuyên qua một thông đạo vô hình trên bầu trời, đoàn người bọn họ quay trở về trong Huyền Hoàng giới.
Bạch quang yếu ớt chậm rãi biến mất, khi Lý Phàm thấy rõ cảnh sắc trước mắt, nhất thời có chút kinh ngạc.
Bởi vì vừa nãy rõ ràng bọn họ bay ra khỏi cảnh tượng này.
Một bức tranh cổ nhìn có chút cũ nát được treo trên tường.
Bức tranh miêu tả thế giới thung lũng bắt giữ Liệt Giới Kình, nơi mà Hứa Khắc và Lý Phàm đã từng ở trước đây.
Mà ở trên bức tường trong căn phòng của nơi này, vẫn còn có thêm không dưới ba mươi mấy bức tranh nữa.
Làm cho Lý Phàm có hơi kinh ngạc đó là, có những bức tranh ở phía bên trên nó dường như được bảo phủ bởi một tầng năng lượng thần bí, ngăn cách sự dò xét của người ngoài.
Cho dù “Thiên Mệnh Huyền Điểu” của hắn cũng không có cách nào nhìn rõ nội dung ở trong bức tranh.
Chim loan xanh bay ra khỏi bức tranh, nhẹ nhàng đặt Hứa Khắc trên mặt đất. Sau đó hóa thành một tia ánh sáng màu xanh từ trong lồng ngực hắn biến mất.
“Hứa Khắc trở về rồi!” Mà một tu sĩ trẻ tuổi vốn là đang ở trong phòng ngủ trưa, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ vui mừng, chạy như bay ra bên ngoài hét lớn.
Không lâu sau, căn phòng vốn dĩ không có bao nhiêu rộng rãi trong nháy mắt lại có thêm một đám tu sĩ nhốn nháo xông vào.
“Trở về là tốt rồi, hắn chắc hẳn là đã tìm thấy Liệt Giới Kình gì đó rồi chứ?”
“Những ngày cực khổ cuối cùng cũng kết thúc rồi!”
“Đúng vậy, Hứa Khắc rời đi, gia hỏa Lục Nhai kia có lẽ sẽ về theo chứ nhỉ?”
“Chỉ dựa vào việc bản thân có một con dị thú mà đi khắp nơi bắt nạt người khác! Thật là đáng ghét!”
“Lưu sư huynh, lần trước ngươi giao thủ với Lục Nhai, hắn cũng đâu có triệu hồi ‘Thiên Ngô’ ra đâu chứ, không phải là lúc đó ngươi vẫn bị đánh đến phải cầu xin tha mạng còn gì.”
“Đó là do ta sơ suất thôi! Nếu như lại đánh thêm một lần...”
“Suỵt! Lục Nhai đến rồi!”
“Ặc...”
Một đám người vốn dĩ đang hò hét nháo loạn, đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Thậm chí còn chủ động nhường ra một lối đi để Lục Nhai có thể thuận lợi đi vào.
Lục Nhai với bộ tóc màu vàng sắc mặt không có biểu cảm gì, hắn còn không thèm nhìn đám tu sĩ ở xung quanh mang nhiều thần sắc dị thường khác nhau một cái, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Hứa Khắc đang ngủ say.
Tầm mắt dừng lại trên người Lý Phàm một khắc, sau đó dịu dàng rơi trên gương mặt của Hứa Khắc.
Nhẹ nhàng vẫy tay một cái, đem Hứa Khắc vẫn đang mang theo Lý Phàm bế lên.
Hắn đi bước lớn ra khỏi căn phòng, ngay lập tức xuất hiện một con yêu thú thân hổ mặt người.
“Thiên Ngô ư...” Hơi thở trên người đối phương truyền đến khiến Lý Phàm cảm giác có chút khó chịu, hắn vô thức thu mình vào bên trong tóc của Hứa Khắc.
Yêu thú thân hổ mặt người gầm lên một tiếng, Lục Nhai một bước nhảy lên đứng ở trên lưng nó.
Yêu thú Thiên Ngô nhìn xung quanh một vòng như đang diễu võ giương oai, sau đó mới bay lên trên bầu trời.
“Lục Nhai vô cùng cảm kích sự tiếp đãi của Thần Bút tông trong ba năm này!”
“Sau này ta nhất định sẽ lại hậu tạ, hôm nay cáo từ các vị tại đây, không cần phải tiễn thêm nữa!”
Lục Nhai nhìn xuống bên dưới, chắp tay nói lớn.
Không đợi Thần Bút tông đáp lời, hắn đã ra lệnh cho Thiên Ngô bay đi, bọn họ nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.
“Ra vẻ gì chứ! Chẳng qua là cậy vào sự lớn mạnh của Ngự Thú tông mà thôi!”
“Ha ha, bản thân Lục Nhai vốn đã ở cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ. Lại có thêm con yêu thú Thiên Ngô kia, ta thấy cho dù là đại sư huynh cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”
“Đúng đấy, ai bảo chúng ta không biết tự mình cố gắng chứ. Cũng không thể để trưởng bối ra mặt đúng chứ?”
“Thôi đi thôi đi, với cái bộ dạng kia của trưởng môn, còn không bằng đại sư huynh ấy chứ.”
…
Trước lúc đi, Lý Phàm mơ hồ còn nghe thấy âm thanh nghị luận từ bên dưới truyền đến.
Lục Nhai không hề quan tâm, đưa theo đám người Hứa Khắc bay đi.
Cảnh vật ở bên dưới không ngừng thay đổi, cả một đường bay ngang qua không biết bao nhiêu đồng bằng và núi non.
Tốn hai mươi mấy ngày thời gian, cuối cùng cảnh vật xung quanh mới dần trở nên có chút quen thuộc.
Hiển nhiên là đã về đến địa giới của Ngự Thú tông.
“Không có tường chắn sương trắng tồn tại, ở thời kỳ thượng cổ này, muốn đi ngao du khắp nơi cũng thuận tiện hơn rất nhiều.”
Lý Phàm đang nghĩ như vậy, lại mơ hồ cảm nhận được chuyến du lịch Vẫn Tiên cảnh lần này, sắp đến lúc kết thúc rồi.
Mà Hứa Khắc cả đường đi vẫn luôn ngủ say, lúc này cuối cùng cũng bị Lục Nhai gọi tỉnh.
“Hử? Lục Nhai sư huynh?”
Hứa Khắc có chút mơ màng dụi dụi mắt, nhìn thấy Lục Nhai ở trước mặt đứng thẳng, quần áo không ngừng tung bay trước gió, có chút mê hoặc lên tiếng hỏi.