“Đây là đâu vậy?” Cứ nghĩ mình vẫn đang nằm mê, Hứa khắc lại đưa mắt dò xét xung quanh.
Lý Phàm tàn nhẫn tặng cho hắn một vết cào, Hứa Khắc lúc này mới đột nhiên tỉnh táo lại.
“Oa! Ngự Thú tông! Ta quay về rồi!” Nhận ra cảnh vật xung quanh, Hứa Khắc vô cùng kích động nhảy cẫng lên.
Trên mặt Lục Nhai lộ ra một nụ cười.
Đưa tay sờ đầu Hứa Khắc, hỏi về trải nghiệm truy tìm Liệt Giới Kình của hắn trong ba năm này.
Hứa Khắc đương nhiên là cay đắng phàn nàn.
Sau một phen an ủi, tán thưởng, lúc này sắc mặt của Lục Nhai trở nên nghiêm chỉnh, bắt đầu bàn giao chính sự.
“Tiếp theo đây, vẫn còn một chuyện càng quan trọng hơn nữa muốn giao cho ngươi.”
Nghe thấy Lục Nhai nói, hắn mới vừa về đến Ngự Thú tông chưa được bao lâu lại phải ra ngoài, vẻ mặt Hứa Khắc đột nhiên trở nên suy sụp.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Nhai, Hứa Khắc vẫn gật đầu đáp ứng.
“Lục Nhai sư huynh, là chuyện gì vậy?”
“Ta muốn người, thay ta đi Nam Minh tặng một món đồ.” Lục Nhai trầm giọng nói.
“Nam Minh? Hình như có nghe qua ở đâu đó...” Hứa Khắc gãi gãi đầu, sau một hồi suy nghĩ, hắn chợt bừng tỉnh.
“Ồ! Chính là cái nơi có rất nhiều yêu thú đó nhỉ....”
Lý Phàm đang muốn cẩn thận lắng nghe, đột nhiên phát giác ra cảnh vật và âm thanh trở nên mơ hồ.
“Đây là....”
Cho dù trong lòng cảm thấy rất bất lực, nhưng hắn cũng không có cách nào thay đổi quy tắc của Vẫn Tiên cảnh.
Giây tiếp theo, sau một hồi trời đất quay cuồng, Lý Phàm quay trở về bên trong Thiên Huyền Kính.
“Thần Bút tông, Nam Minh...”
Lý Phàm hồi tưởng lại những gì mình đã gặp ở lần đi Vẫn Tiên cảnh này, hắn trầm ngâm một lúc, sau đó bắt đầu ở trong Thiên Huyền Kính tìm kiếm.
Thần Bút tông, một trong những môn phái tu tiên ở thời kỳ thượng cổ.
Lấy bút nhập đạo, nghe nói chữ, họa đều có thể thông thần.
Đệ tử trong môn phái đều rất giỏi về thư pháp, hội họa, thậm chí còn có truyền thuyết dĩ họa sinh vật ‘vẽ ra được sinh vật sống’.
Đáng tiếc trải qua vô số trận đại kiếp của thiên địa, về cơ bản đều không có tác phẩm nào được bảo tồn lại.
Thậm chí lúc trước Lý Phàm ở trong Bác Vật Thần Tàng quán cũng không thể gặp được người truyền thế.
Hiện nay ở Tu Tiên Giới, những ghi chép có liên quan đến tu sĩ Thần Bút tông cũng không nhiều. Đại đa số đều ghi chép về những chuyện tốt đẹp thường thấy, chủ yếu là người vô danh, không rõ lai lịch.
Chỉ có duy nhất vị chưởng môn tiền nhiệm của Thần Bút tông, Sở Du Hồng là người có lưu lại chút vết tích trong lịch sử.
Người này dựa vào tu vi Nguyên Anh kỳ, tiếp nhận vị trí chưởng môn chấp chưởng Thần Bút tông, theo sự phân phó trước lúc lâm chung của vị chưởng môn tiền nhiệm.
Bởi vì cảnh giới thấp, thực lực yếu nhược mà người này thường xuyên bị các tu sĩ trong môn phái Thần Bút tông xem thường.
Chỉ là bọn họ vẫn còn cố kị danh xưng chưởng môn nên ngoài mặt cũng không náo loạn đến mức quá khó coi.
Mà Sở Du Hồng cũng không để tâm những chuyện này, đối đãi với các tu sĩ trong môn phái đều rất khách khí và hòa nhã, nhìn thế nào cũng không thấy được uy nghiêm trưởng môn trên người hắn.
Tuy là vậy, nhưng trách nhiệm của một chưởng môn tông phái, Sở Du Hồng vẫn thực hiện rất chuẩn chỉ, không hề phủi bỏ trách nhiệm hay là trì hoãn.
Việc lớn việc nhỏ trong môn phái, bất kể quan trọng hay không, hắn cũng đều đích thân xử lý.
Ở bên ngoài, hắn cũng duy trì được mối quan hệ tốt đẹp với các môn phái ở xung quanh.
Dưới sự nỗ lực, tận tâm kính nghiệp của hắn, Thần Bút tông lúc này mới từ trong khốn cảnh vì sự ra đi đột ngột của vị chưởng môn tiền nhiệm và sự thiếu hụt đệ tử trong môn phái khôi phục lại.
Chỉ dựa vào phần cao lao này, đệ tử Thần Bút tông cũng dần dần thừa nhận thân phận chưởng môn của Sở Du Hồng.
Mà đợi đến khi đệ tử người phàm mà hắn thu nhận tu vi đột nhiên thăng tiến vùn vụt, vượt xa cả bản thân hắn.
Thầy được quý như trò thì lúc này đây vị trí chưởng môn của hắn mới xem như hoàn toàn được đảm bảo.
Mắt thấy mọi thứ đang phát triển ổn định theo hướng tốt đẹp, Thần Bút tông tương lai có hi vọng.
Vậy mà đột nhiên, một ngày nọ dị biến bạo phát.
Đệ tử thiên phú xuất chúng kia, đại sư huynh của Thần Bút tông, thế mà lại là gián điệp của một môn phái khác tên là “Điểm Họa Môn” phái đến. Mà mục tiêu của hắn chính là chí bảo “Họa Thiên Bút” của Thần Bút tông.
Trong một đêm nào đó, hắn nội ứng ngoại hợp với Điểm Họa Môn tập kích Thần Bút tông.
Thần Bút tông người chết, người bị thương đếm không hết, gần như đến mức diệt môn.
Chính ngay lúc toàn bộ tu sĩ của Thần Bút tông đang ở bờ vực tuyệt vọng, còn có một chuyện khiến bọn họ cảm thấy phẫn nộ hơn nữa xảy ra.
Đó là tông chủ Sở Du Hồng không màng đến sống chết của đệ tử trong môn phái, ôm theo chí bảo “Họa Thiên Bút” và rất nhiều bảo vật cất giữ trong bảo khố của Thần Bút tông, trực tiếp phá không bỏ đi.
Tuy, ở một mức độ nhất định nào đó cũng thu hút không ít hỏa lực của Điểm Họa Môn, nhưng thân là chưởng môn của một môn phái mà hắn lại vô trách nhiệm như vậy.
Thật sự là khiến cho những tu sĩ vẫn còn sống sót và đang vì Thần Bút tông liều mạng chiến đấu cảm thấy vô cùng phẫn hận.