Nếu không phải vì đối phương lòng dạ độc ác, không muốn để người của Thần Bút tông sống sót, chỉ sợ bọn họ đã sớm đầu hàng tại chỗ, ra nhập vào Điểm Hóa Môn rồi.
Trận chiến này, ngoại trừ Sở Du Hồng và mấy người may mắn trốn ra được bên ngoài sinh thiên, trên dưới Thần Bút tông cơ hồ là chết sạch sẽ.
Điểm Hóa Môn tuy không thành công cướp đoạt được Họa Thiên Bút, nhưng cũng nuốt trọn mảnh thổ địa lớn và tài nguyên của Thần Bút tông, thực lực cũng từ đó tăng tiến mạnh mẽ. Một bước trở thành đại môn phái số một số hai ở khu vực xung quanh, thanh danh hiển hách.
Mà Sở Du Hồng cùng với Họa Thiên Bút dường như hoàn toàn biết mất khỏi thế giới này.
Sau ba mươi năm, có tu tu may mắn sống sót của Thần Bút tông vô tình gặp lại Sở Du Hồng, phẫn nộ lên tiếng chất vấn hắn vì sao năm đó lại không màng sống chết của môn phái một mình trốn đi.
Nhưng Sở Du Hồng lại không hề có vẻ gì gọi là hối hận hay xấu hộ, kể ra chuyện hắn đã ở trong lịch sử Trường Hà của Huyền Hoàng Giới lưu truyền đến ngày nay.
“Cho dù các ngươi có chết hết cũng chẳng sao cả.”
“Chỉ cần ta còn sống thì Thần Bút tông sẽ vẫn luôn tồn tại.”
“Sư phụ trước lúc lâm chung đã giao Thần Bút tông lại cho ta, ta đương nhiên không thể để nó hủy hoại ở trong tay ta được.”
Sở Du Hồng khi nói đến chuyện này trên mặt đều là vẻ hiển nhiên.
Tu sĩ kia nghe hắn nói vậy chỉ biết trố mắt nghẹn lời, muốn lên tiếng phản bác nhưng mở miệng ra lại không thốt nên lời.
Đến lúc này ý định quyết tâm liều mạng báo thù ban đầu của mình cũng quên mất rồi, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn Sở Du Hồng ung dung rời đi.
Còn về lời đồn lần này quá nghịch thiên, rất nhanh liền lan truyền ra khắp Tu Tiên giới lúc bấy giờ.
Có người cười nhạo, có người bỗng nhiên tỉnh ngộ cho rằng đây là lời lẽ chí lý.
Thậm chí còn có người nhìn không quen cách làm của Sở Du Hồng, muốn đích thân tìm đến cửa giáo huấn hắn một trận.
Nhưng sau chuyện này, người này lại giống như là biến mất khỏi thế giới vậy, không ai gặp lại hắn thêm một lần nào nữa.
Mãi đến sau này, đại kiếp của thiên địa giáng lâm, Điểm Hóa Môn trong một đêm sụp đổ một cách kì lạ.
Mới có người nổi lên nghi ngờ, liệu có phải là tác phẩm của hắn tạo ra hay không.
........
“Lấy việc tư làm việc công, thật là hành động khiến người thường khó mà lý giải được.”
Lý Phàm tỉ mỉ đánh giá một lần, không khỏi cảm thán như vậy.
“Gián điệp của Điểm Hóa Môn rõ ràng là đã ngồi lên vị trí đại sư huynh, lại vẫn quay qua phản bội, dùng vũ lực cướp đoạt Thần Bút tông, nói không chừng cũng là vì nguyên nhân này.”
“Hắn nhìn rõ bộ mặt thật của sư tôn mình, cảm thấy bản thân muốn thông qua biện pháp thông thường nhận kế thừa Họa Thiên Bút của Thần Bút tông là điều không thể. Dưới tình thế bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.”
“Gặp phải tình huống quái gở như vậy xác thực là không có biện pháp nào tốt hơn được nữa.”
Lý Phàm hơi lắc đầu, lại lần nữa tìm kiếm hai chữ “Nam Minh”.
Mà hắn tìm kiếm một hồi, cũng thật sự tìm ra thông tin rời rạc liên quan đến “Yêu sơn Nam Minh”.
Nhưng đợi đến khi hắn muốn tìm hiểu sâu hơn lại phát hiện đẳng cấp quyền hạn của bản thân không đủ.
“Yêu sơn...”
“Có vẻ như nơi này có quan hệ gì đó với yêu thú còn sót lại của thế giới.”
Ánh mắt Lý Phàm lóe lên, đem thông tin này tạm thời ghi nhớ lại.
Thời gian trôi đi, chớp mắt đã đến năm định neo thứ 10.
Một năm này, ngoại trừ các châu ở biên cảnh thỉnh thoảng sẽ nảy sinh xung đột với Ngũ Lão hội thì những châu khác đều bình yên vô sự.
Tình hình của biển Tùng Vân cũng tương tự như vậy.
Thân là chấp sự đặc biệt của Diễn Võ đường, nhưng Lý Phàm không cần phải đảm nhận một nhiệm vụ cụ thể nào ở Diễn Võ đường.
Chỉ cần bỏ chút thời gian đi Diễn Võ đường uống trà, điểm danh là được.
Nếu thật sự không có thời rảnh rỗi, cũng có thể tốn chút độ cống hiến nhờ tu sĩ khác đi thay.
Vì vậy cuộc sống của Lý Phàm cũng xem như trôi qua rất nhàn nhã.
Lý Phàm sau khi đem một nghìn năm trăm vạn độ cống hiến ở lần đầu tư thứ ba, bao gồm cả gốc lẫn lãi, tổng cộng là hai nghìn ba trăm vạn độ cống hiến, chuyển giao lại cho Hà Chính Hạo.
Hà Chính hạo nhìn vào đống độ cống nhiên giống như chữ số tiên văn kia, trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Ngẩn ngơ đến hơn nửa ngày trời, lúc này hắn mới đỏ hoe hai mắt tỉnh táo lại.
Vừa rồi có một khoảnh khắc, trong lòng Hà Chính Hạo không khỏi sinh ra ý nghĩ muốn tự mình ôm tiền chạy trốn.
Nhưng mà nghĩ đến chủ nhân sở hữu của những khoản độ cống hiến này, kích động ở trong lòng hắn mới nhất thời tỉnh táo trở lại.
Trừ phi hắn trực tiếp tạo phản rồi chạy trốn đến Ngũ Lão hội, bằng không chỉ sợ hắn có mạng cướp mà không có để tiêu.
Hà Chính Hạo sau khi đã khôi phục lại lí trí, bắt đầu liên lạc với những người đã từng tham gia vào lần đầu tư này, đến độ cống hiến trả lại cho từng người.
Các tu sĩ nhận được lợi ích vui mừng khôn xiết.
Nhưng lời nói của Hà Chính Hạo ngay sau đó lại khiến họ trở nên chán nản và thất vọng.
“Bởi vì nhân tố bất khả kháng, kế hoạch gây quỹ của Lý đại sư cần tạm thời dừng lại rồi.”