Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 719 - Chương 719. Chương 719: Một Năm Bỗng Trôi Qua (2)

Chương 719. Chương 719: Một năm bỗng trôi qua (2) Chương 719. Chương 719: Một năm bỗng trôi qua (2)

Hà Chính hạo hơi thở dài nói: “Mời các vị về đi thôi! Đợi đến khi nào sóng gió qua đi, Lý đại sư vẫn quyết tâm mở quỹ, ta sẽ thông báo cho mọi người sau.”

Hà Chính Hạo nói ra những lời này lấp lửng mập mờ.

Nhưng lời nói càng theo cách nửa rõ ràng nửa không thế này, càng dễ khơi dậy những liên tưởng không chính đáng.

Nhân tố bất khả kháng? Sóng gió qua đi?

Vị Lý đại sư này là nhân vật chỉ cần dùng đến tiền thì cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng sẽ sống sờ sờ bị hắn đè chết.

Hiện tại vậy mà lại chỉ có thể bị ép đến bất lực, bị ép phải dừng việc gây quỹ.

“Nhất định là đã đả động đến lợi ích của người nào đó rồi. Xì...”

Tu sĩ ở hiện trường ai ai cũng lộ ra biểu cảm thì ra là vậy, sau khi trao đổi ảnh mắt với nhau, đều im lặng không nói gì nữa.

Trong lòng vì bản thân không thể lên đúng chuyến xe phát tài mà cảm thấy phẫn nộ, đồng thời cũng ôm bất bình thay Lý Phàm.

“Đợi mọi chuyện khôi phục quỹ đạo, nhất định phải thông báo cho ta trước tiên đấy.”

Bọn họ lén lút gặp Hà Chính Hạo nói về chuyện này.

Hà Chính Hạo thu lấy không ít quà cáp, kiếm được một khoản phát tài nho nhỏ đương nhiên là luôn miệng đáp ứng.

Lý Phàm lần này tạm thời dừng việc gây quỹ đầu tư độ công hiến, có tổng điểm độ cống hiến tăng trưởng quá nhanh, mơ hồ có chút mất khống chế, đó cũng là lý do vì sao hắn muốn tạm thời hoãn lại.

Hơn nữa hắn thật ra cũng nhận được cảnh báo từ nội bộ Vạn Tiên Minh truyền đến.

“Cũng được, trước tiên kích thích một chút khẩu vị của bọn họ. Đợi đến trước khi xích viêm phần hải, lại bắt đầu khởi động kế hoạch.”

Lý Phàm không quan tâm nhiều lắm đến chuyện này.

Khi tu sĩ thu được lợi nhuận trong lần đầu tư thứ tư, bắt đầu tiêu tốn độ cống hiến để nâng cấp tu vi của mình.

Trong đan điền của Lý Phàm không ngừng xuất hiện từng đợt phản hồi của tu vi giống như trăm sông hội tụ về biển.

Cho dù không cần tu luyện thì mỗi ngày tu vi của hắn vẫn tăng tiến rất ổn định.

Càng không cần đề cập đến, Lý Phàm hầu như không có lúc nào là ngừng sử dụng phước lành kép từ Khởi Linh và Ngộ Đạo Đan.

Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, đã tương đương với mấy mươi năm khổ luyện của tu sĩ bình thường.

Lý Phàm cảm nhận được kim đan của mình đến kỳ viên mãn đã ở trong tầm với, chắc hẳn không mất bao lâu nữa hắn có thể bắt đầu kết anh rồi.

Một năm này, cứ cách ba tháng hắn đều phải đi Thân Hóa Đảo một lần, lấy một ít tinh huyết Côn Bằng từ trên người Diệp Phi Bằng về để nghiên cứu.

Sự hiểu biết của hắn đối với sức mạnh của huyết mạch Côn Bằng dần dần sâu sắc hơn.

Giữa đường, Lý Phàm còn tiến vào Vẫn Tiên cảnh một lần nữa.

Hứa Khắc nhận sự ủy thác của Lục Nhai đem một chiếc hộp bằng gỗ đưa đi Nam Minh.

Chiếc hộp gỗ này cực kỳ quan trọng, bên trên có rất nhiều loại sức mạnh bất đồng tiến hành phong ấn.

Lý Phàm thậm chí cảm cảm nhận được hơi thở đến từ Đế Tam Mô Trường Sinh Thú.

Vì vậy cả chặng đường sau đó, Lý Phàm đều là cùng với Hứa Khắc ngồi trên chim thanh loan vội vàng rời đi.

Vùng đất Nam Minh hình như cách Ngự Thú tông rất xa. Cho đến khi Lý Phàm dùng hết thời gian cũng vẫn chưa đến đích.

Hành trình Vẫn Tiên cảnh lần này, chỉ đành vội vàng bỏ dở.

Cứ như vậy thời gian đã đến năm định neo thứ 11.

Năm nay, Vân Thủy Thiên Cung phủ bụi đã lâu sẽ tái xuất hiện trên thế gian.

Trên một hòn đảo không người ngoài biển Tùng Vân.

Tư Không Nghi và Bách Lý Trần cẩn thận quan sát xung quanh. Sau khi chắc chắn không có ai đi theo, bọn họ mới đi vào trong động phủ ẩn trốn mà mình tự xây dựng.

Bên trong không lớn, cũng rất thô sơ.

Nhưng ở trong đó, Tư Không Nghi lại cảm thấy vô cùng an tâm.

Phân thân Bách Lý Trần đứng ở cửa động, cẩn thận phòng bị.

Cả người bản thể Tư Không Nghi thả lỏng, nằm trên giường, suy nghĩ về kế hoạch tương lai.

“Nếu dự đoán của ta chính xác, dị tượng ở giữa biển Tùng Vân hẳn là điềm báo trước cho sự xuất hiện của Vân Thuỷ Thiên Cung.”

“Vậy ‘Vân Thuỷ Đồ Lục’ chắc chắn nằm trong di tích này.”

“Mười vạn điểm độ cống hiến.”

Trong mắt Tư Không Nghi lóe lên một tia khát vọng.

Tuy nhiên, ngay lập tức lại hiện lên một chút do dự.

“Vân Thuỷ Thiên Cung hẳn là vẫn còn truyền nhân còn sống. Nếu ta giả làm đệ tử đến, chẳng may bị phát hiện...”

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Tư Không Nghi hơi phiền muộn.

Trước đây, phân thân tu hành “Định Hải Thần Kiếm” đột nhiên cảm ứng được có một người khác đang tu hành loại công pháp này ở một nơi nào đó ở biển Tùng Vân.

Phải biết rằng, công pháp Kim Đan này là tự hắn giành được từ trong xác đệ tử Vân Thuỷ Thiên Cung năm đó.

Trong thế giới hiện tại, ngoài hắn lẽ ra không còn ai biết mới đúng.

Nhưng lại xảy ra việc này.

Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là vẫn còn truyền nhân của Vân Thuỷ Thiên Cung còn sống.

Vốn dĩ hắn muốn đi theo cảm ứng, kiểm tra một chút.

Không ngờ càng đến gần địa điểm mục tiêu, trong lòng lại càng cảm thấy bất an.

Nếu đi tiếp thì chỉ có con đường chết!

Sau khi đưa ra kết luận như vậỵ, Tư Không Nghi sợ hãi đến mức lập tức bỏ chạy.

Nghĩ mà xem, với truyền thừa hàng ngàn năm, một tu sĩ Luyện Khí kỳ nhỏ bé như hắn, làm sao có thể là đối thủ của người kia?

Bình Luận (0)
Comment