Nhưng để mặc cho nó tàn phá bên trong cơ thể không phải là biện pháp.
Để không thu hút sự chú ý, Lý Phàm phân thân đi đến bên cạnh Thiên Dương, chuyển hóa linh khí sắp mất khống chế trong cơ thể thành một thanh kiếm Tùng Vân màu xanh, chém về phía thân thể khôi lỗi.
Sau khi Lý Phàm chém liên tiếp nhiều nhát kiếm, linh khí hỗn loạn cuối cùng cũng bị tiêu hao sạch sẽ và từ từ lắng xuống.
Kiếm quang trông có vẻ mạnh mẽ nhưng không để lại dù chỉ một dấu vết nhỏ nào sau khi trảm kích trên người Thiên Dương.
Thiên Dương nghiêng đầu, có chút khó hiểu nhìn vị “sư huynh” này của mình.
Tưởng rằng Lý Phàm muốn cùng hắn đối chiến, Thiên Dương liền giơ nắm đấm lên.
“Haha, tiểu sư đệ đừng hiểu lầm, sư huynh chỉ là mắc một số sai lầm nhỏ trong lúc tu luyện mà thôi.” Lý Phàm mỉm cười, phất tay áo ngăn động tác của Thiên Dương.
Thiên Dương lập tức lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Sau khi trấn an Thiên Dương một lát, Lý Phàm lại trở về mật thất.
“Tuy ta đã mô phỏng hóa dạ dày của Côn Bằng và đạt được tốc độ thôn phệ kinh hãi thế tục. Nhưng thân thể tu sĩ dù sao cũng không thể đánh đồng với yêu thú thượng cổ được.”
“Càng không thể hấp thu năng lượng chuyển hóa thành tư lương để tăng cường bản thân kịp thời.”
“Có điều, nếu nó được chứng thực qua lại giữa “Thôn Thiên Thực Địa Đại Pháp”...”
Lý Phàm nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cải tiến công phu không phải là việc một sớm một chiều mà thành. Bí thuật Hóa Đạo Thần Nhất phân ra một đạo tâm thần, chuyên môn phụ trách việc thôi diễn kết quả của vấn đề này.
Lý Phàm thử thần thông của “Bằng Phi” một lần nữa.
Lần này, trên lưng hắn không có mọc lên xương cánh dị thường, chỉ là Lý Phàm không ngừng di chuyển trong không gian nhỏ hẹp của mật thất.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, gần như trở thành cái bóng hư ảo trên không trung.
Vượt ra khỏi phạm trù mắt thường có thể phân biệt.
Mất cả buổi, Lý Phàm mới hài lòng dừng thí nghiệm lại.
“Thiện, công pháp “Bằng Phi” kết hợp với độn Tử Tiêu Thần Lôi chưa hoàn chỉnh, khiến tốc độ phi độn nhanh hơn gấp bội.”
“Say này, khi nghiên cứu của ta về tinh huyết Côn Bằng càng chuyên sâu thì tốc độ sẽ ngày càng nhanh hơn.”
Tiếp theo, Lý Phàm không thí nghiệm thần thông của “Kinh Bằng Biến”.
Lý Phàm vẫn duy trì thái độ tránh xa thần thông có thể biến hắn hoàn toàn trở thành bộ dạng yêu thú.
Tuy uy lực của nó không tầm thường nhưng nếu vô tình dẫn động Hồng Nguyện Pháp Thân của Chương sư huynh, vậy mới gọi là khóc không ra nước mắt.
Kỳ thật, trong số rất nhiều thần thông mà Diệp Phi Bằng đã thể hiện ở kiếp trước thì thứ mà Lý Phàm để ý nhất vẫn là sự tồn tại có tên là “Độ Huyết Duyên”.
Đánh giá từ biểu hiện về sau của Diệp Phi Bằng thì Độ Huyết Duyên này không chỉ có thể cải biến thể chất của một người.
Trong lúc nó dần dần chuyển hóa con người thành yêu thú thuần túy, thậm chí nó còn có thể thay đổi tư tưởng của họ một cách vô tình.
Sự chuyển biến từ “yêu thú” thành “thánh thú” trong lời của Diệp Phi Bằng chứng minh rất rõ điểm này.
Không khó để tưởng tượng rằng Diệp Phi Bằng bị ảnh hưởng bởi tinh huyết Côn Bằng, chắc chắn sẽ thể hiện sự “trung thành” từ sâu trong huyết mạch nếu hắn nhìn thấy yêu thú Côn Bằng.
Mà trước mắt, điều mà Lý Phàm còn thiếu chính là thủ đoạn khống chế con người này.
Những gì hắn đang làm bây giờ không gì khác hơn là ép buộc và lợi dụng thông qua cảm giác tiên tri và sai lệch thông tin.
Tuy hiệu quả không tệ nhưng khó tránh khỏi có lúc sai sót. Nó không đáng tin cậy và khiến hắn yên tâm như loại bí thuật này.
“Sợ là phải đợi cho đến khi huyết mạch Côn Bằng trong cơ thể Diệp Phi Bằng trở nên thuần khiết hơn thì ta mới có thể thuận tiện cảm ngộ được Độ Huyết Duyên.”
“Chà, đến lúc phải mua thêm một ít đan dược để bổ sung khí huyết.”
Sau khi giao hết số đan dược còn thừa trong nhẫn trữ vật và nhiệm vụ hút máu định kỳ cho Thiên Dương thì Lý Phàm lập tức quay trở về đảo Vạn Tiên.
Thay vì trở về Thiên Huyền Kính thì hắn trực tiếp đi đến Thiên Lý đường.
Đã gần hai năm trôi qua, việc đào tiểu Dược Vương đỉnh mà lúc đầu hắn phân phó cho Tiêu Tu Viễn đến giờ vẫn chưa có hồi đáp.
Lý Phàm cảm thấy có chút kỳ quái nên đích thân đến tận nơi.
Tiêu Tu Viễn hơi giật mình khi nhìn thấy Lý Phàm đột nhiên xuất hiện tại Thiên Lý đường.
Sau đó, ánh mắt hắn chợt lóe lên, vẻ mặt có chút xấu hổ.
“Tiêu đạo hữu, có phải ngươi đã quên chuyện gì rồi không?” Lý Phàm hỏi.
Tiêu Tu Viễn cười ha ha, vội vàng lấy một chiếc ghế từ đâu đó ra mời Lý Phàm ngồi xuống.
“Xảy ra chuyện gì rồi ư?” Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Tu Viễn, Lý Phàm liền nhận ra.
Lý Phàm không nóng vội mà chỉ nhìn Tiêu Tu Viễn một lúc lâu rồi mới lớn tiếng hỏi.
Tiêu Tu Viễn bị Lý Phàm nhìn thì cảm thấy không được tự nhiên, hắn lập tức đóng cửa hàng lại, hạ giọng nói: “Ta không phải cố ý đối phó với ngươi, thật sự ta có nỗi khổ khó nói!”
“Với năng lực của Tiêu đạo hữu mà còn thứ gì có thể khiến ngươi khó giải quyết được trong di tích Dược Vương tông hay sao?” Lý Phàm có chút không tin.
“Hàng ngàn năm đã trôi qua, cho dù trong đó có cấm chế nào thì cũng đã dần mất hiệu lực rồi.” Tiêu Tu Viễn lắc đầu và nói: “Vào lúc then chốt thì bị người khác chen ngang!”