Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 729 - Chương 729. Tập Kích Dời Vạn Tiên

Chương 729. Tập kích dời Vạn Tiên Chương 729. Tập kích dời Vạn Tiên

“Hửm? Lời này có ý gì?” Thần sắc Lý Phàm có chút ngưng trọng.

Lại có một biến số không xác định khác xuất hiện ư?

“Ngay khi ta sắp xác định được vị trí của tiểu Dược Vương đỉnh thì người của Vệ Thú viện trong Vạn Tiên Minh đột nhiên xuất hiện.”

“Bọn họ phong tỏa di tích, đồng thời đuổi hết tu sĩ ra ngoài, thậm chí bọn họ còn kiểm tra cả nhẫn trữ vật nữa.”

“Làm như bên trong đó có bảo bối gì ghê gớm lắm vậy.”

Ánh mắt Tiêu Tu Viễn lóe sáng, hạ giọng nói.

“Tuy ta không sợ bọn họ nhưng với dân kinh doanh như bọn ta thì hòa khí sinh tài rất quan trọng, nên ta cố gắng không phát sinh xung đột và ngoan ngoãn rời đi.”

Lý Phàm nghe xong, đưa tay lên sờ cằm.

“Vệ Thú viện…”

Vệ Thú viện là một tổ chức vũ trang tinh nhuệ mới thành lập ở một vài châu trong Vạn Tiên Minh, thế mà bọn họ lại đi phong tỏa và khai quật di tích Dược Vương tông, việc này quả thật có chút cổ quái.

Chẳng lẽ câu nói lúc trước của hắn “Thiên huyền tỏa linh, huyền hoàng quy nhất thống” đã khiến các tu sĩ của Vạn Tiên Minh tranh tài thôi diễn tương lai.

Từ đó bọn họ nhìn thấy được Dược Vương Chân Đỉnh sắp trở lại Huyền Hoàng giới rồi sao?

“Tiêu đạo hữu nghĩ sao về chuyện này? Phải chăng chuyện này có khả năng liên quan đến dự đoán về tiểu Dược Vương đỉnh lúc trước của ta.” Ngẫm nghĩ một lúc, Lý Phàm nhìn sang Tiêu Tu Viễn và hỏi.

Điều khiến Lý Phàm không ngờ tới là Tiêu Tu Viễn lại lắc đầu phủ định.

“Sau khi trở về, ta nghe ngóng được rằng không chỉ có di tích Dược Vương tông bị phong tỏa. Năm đó, Thiên Kiếm tông, Thái Thượng tông, v.v. chỉ cần là di tích môn phái thượng cổ có cổ địa tông môn ở trong Vạn Tiên Minh chúng ta thì đều bị tu sĩ của Vệ Thú viện phong tỏa.”

“Không cho bất kỳ ai đến gần di tích, còn bọn họ thì đang ra sức tìm kiếm thứ gì đó ở bên trong.”

Giọng điệu của Tiêu Tu Viễn có chút không bình thường.

“Ta hao tổn hết mấy con khôi lỗi, âm thầm chui vào đó thì phát hiện bọn họ giống như là đang tìm người hơn tìm đồ vật!”

“Tìm người?” Lý Phàm không khỏi sửng sốt. “Sao ngươi biết?”

“Các tu sĩ ở bên trong di tích đều đang cầm “Cảm Linh châu” trong tay. Loại pháp khí này cực kỳ mẫn cảm với khí tức sinh mạng. Ngay cả khi tu sĩ rơi vào trạng thái ngủ say, chỉ cần một tia sinh cơ còn tồn tại thì nó cũng có thể cảm ứng được.” Nói đến đây, Tiêu Tu Viễn không khỏi nhìn sang Lý Phàm.

Lý Phàm suy ngẫm điều gì đó rồi nói: “Ý ngươi là có thể bọn họ đang tìm kiếm những tu sĩ thượng cổ đã chìm vào giấc ngủ say hàng ngàn năm trước giống như ta ư?”

“Có chín mươi phần trăm khả năng này.” Tiêu Tu Viễn khẳng định.

“Thật kỳ lạ…” Lý Phàm hơi nheo mắt lại.

Vạn Tiên Minh sẽ không làm điều gì vô nghĩa.

Gióng trống khua chiêng như thế rõ ràng là có chủ đích.

“Nói cách khác, bọn họ xác định có một vị tu sĩ thượng cổ đang ngủ say như vậy, nhưng bọn họ lại không biết rõ phương vị cụ thể của hắn.”

“Bọn họ chỉ biết chắc rằng hắn đang ở một trong các di tích tông môn thượng cổ. Đó là lý do tại sao bọn họ tìm kiếm hắn bằng phương thức mò kim đáy bể này.”

“Người này nhất định vô cùng quan trọng với Vạn Tiên Minh, mà…”

“Nguyên nhân khiến Vạn Tiên Minh tìm kiếm hắn nhất định có liên quan đến câu nói “Thiên Huyền tỏa linh” của ta.”

Lý Phàm suy nghĩ một lúc nhưng không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào.

“Tiêu đạo hữu, ngươi thật sự không đào được một cái tiểu Dược Vương đỉnh nào sao?” Hắn liếc nhìn Tiêu Tu Viễn, bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Tiêu Tu Viễn do dự một lát, cười ngượng ngùng: “Quả thật không thể qua mắt được đạo hữu mà. Đúng là ta không hẳn không thu hoạch được gì.”

“Thật không may, ta vừa khai quật được một cái thì tu sĩ Vệ Thú viện liền tới nhà.”

“Hơn nữa, do bị ảnh hưởng bởi sự việc này nên giá cả của tất cả các đồ vật gần đây được khai quật từ di tích tông môn đều đã tăng cao.”

“Đã có không ít tu sĩ đến đây hỏi ta về tiểu Dược Vương đỉnh, cho nên…”

Tiêu Tu Viễn nhìn Lý Phàm, trong mắt hắn như thể hiện lên ba chữ “Phải thêm tiền”.

Lý Phàm xua tay: “Nếu thứ đồ này được săn đón như thế thì thôi vậy. Tiêu đạo hữu cứ liệu mà hành động đi!”

Tiêu Tu Viễn tưởng có thể cò kè mặc cả được với Lý Phàm, ai dè hắn trực tiếp bỏ cuộc luôn, khiến Tiêu Tu Viễn triệt để ngẩn ngơ.

“Thôi mà, Lý Phàm đạo hữu, sao không cân nhắc thêm nữa đi…”

“Quân tử ‘thành nhân chi mỹ’, không thể đoạt đi thứ người ta yêu thích được! Chẳng qua chỉ là một chút cơ duyên mà thôi, ta đâu có thiếu?” Lý Phàm không thèm để ý và trực tiếp cự tuyệt Tiêu Tu Viễn.

Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Tiêu Tu Viễn, Lý Phàm nói thêm: “Ngược lại, ta rất có hứng thú với những gì ngươi kể về chuyện Vạn Tiên Minh tìm kiếm tu sĩ thượng cổ.”

“Nói không chừng, người này lại là người quen cũ của ta.”

“Ta biết đạo hữu linh thông tin tức, xin hãy giúp ta tìm hiểu thêm!” Lý Phàm nhìn chằm chằm Tiêu Tu Viễn.

“Bỏ qua chuyện tiểu Dược Vương đỉnh đi, chuyện này đạo hữu sẽ không ‘đả mã hổ nhãn’ với ta nữa chứ?”

Lý Phàm liếc nhìn ba chữ “Thiên Lý đường” treo ngoài cửa hàng, nói với giọng điệu xa xăm.

“Yên tâm, yên tâm! Tiêu Tu Viễn ta sẽ không phá hủy thương hiệu của chính mình!” Tự biết rằng mình đuối lý, Tiêu Tu Viễn lặp lại nhiều lần.

“Vậy thì…”

Bình Luận (0)
Comment