“Chẳng qua chỉ tranh giành vì lợi ích, cần gì phải phân thiện ác?”
“Nếu như ta thật sự gian ác, làm sao có thể không ngã xuống khi đối mặt với thế tấn công của Vạn Tiên Minh trong những cuộc tấn công hàng ngàn năm nay?”
Thư sinh lại hỏi với giọng điệu đầy truyền cảm.
Có rất nhiều người trong số tu sĩ Vạn Tiên Minh nghe xong, nét mặt mang vẻ suy tư.
Nhưng đa phần là vẻ mặt mê mang giống như giá trị quan chịu công kích cực lớn.
“Mà thôi, để ta nói sơ về tình hình ở Ngũ Lão hội bây giờ cho các ngươi biết trước.”
Cơ thể khổng lồ của thư sinh đứng sừng sững giữa đất trời, tầm nhìn bao quát hết tất cả mọi người, giọng nói êm tai.
“Lãnh địa Ngũ Lão hội bây giờ chia làm năm phần.”
“Năm vị thiên tôn đều nắm quyền riêng.”
“Còn khu vực của những thiên tôn khác ta không tiện đánh giá tùy tiện. Sau này nếu như có cơ hội các ngươi tự đến đó tìm hiểu.”
“Trước tiên nói đến ‘Nhân Đạo Thiên Cảnh’ nơi các ngươi đang sống hiện giờ.”
Câu nói của thư sinh thu hút sự chú ý của tất cả tu sĩ ở đó, bao gồm cả Lý Phàm.
“Năm vị thiên tôn đều đi ngược với thiên địa chi lý, xây nên vùng đất riêng biệt.”
“Quy tắc quan trọng nhất trong ‘Nhân Đạo Thiên Cảnh’ của chúng ta là chứng đạo chi lý của thiên tôn.”
“Đó cũng là cương thường thiên địa, mọi người đều phải nghe theo, không ai được vi phạm.”
Thư sinh dừng lại một lúc rồi nói đến nguồn gốc của cái tên ‘Nhân Đạo Thiên Cảnh’.
“Loài người so với trời đất chẳng qua chỉ là hạt cát nhỏ bé.”
“Thân và danh biến mất cũng không phá vỡ dòng chảy muôn đời của sông lớn.”
“Cho dù tu sĩ có thể dời núi lấp biển tưởng chừng như có thể thay đổi hình dạng trời đất, có điều sông lớn sẽ có ngày khôi phục lại, nhưng sau khi tu sĩ chết mọi thứ đều quay về con số không. Những câu chuyện xưa đều hóa thành bọt nước không còn tồn tại nữa.”
“Chỉ có Trường Sinh thiên tôn, nghịch thiên địa chi lý mới có thể coi là cải thiên hoán địa thật sự!”
“Tại sao chỉ có Trường Sinh thiên tôn mới có thể hành động vĩ đại như thế?”
“Trong ‘Nhân Đạo Thiên Cảnh’ của chúng ta ai cũng cải thiên hoán địa được!”
Thư sinh nói đầy khí phách.
Lời nói vừa thốt ra tuy khiến mọi người cảm thấy tràn đầy khí phách, nhưng vẫn có nhiều điều khó lý giải.
Có không ít tu sĩ lấy hết can đảm cất tiếng hỏi: “Xin hỏi tiên sinh, ai cũng có thể cải thiên hoán địa là có ý gì?”
Thư sinh khẽ mỉm cười: “Từ trước đến nay các ngươi đã từng thấy tinh quang sáng rực khắp bầu trời chưa?”
Mọi người gật đầu rối rít.
“Thật ra những thứ đó không phải là ngôi sao thật sự mà là tu sĩ trong quá khứ.” Lời nói của thư sinh như sấm vang vọng khắp trời đất.
Hắn phất tay một cái, khiến bầu trời vốn sáng sủa bỗng trở nên u ám.
Bóng tối chỉ kéo dài một lúc, sau đó đã bị vô số tinh quang chiếu rọi sáng rực.
“Trong Nhân Đạo Thiên Cảnh, cho dù tu vi cao hay thấp, chỉ cần có đủ tín niệm và dũng khí sẽ có thể hóa thành các vì sao bay lên trời.”
“Mãi mãi chiếu sáng cho thế gian, thay đổi hình dáng trời đất vốn có.”
“Rất lâu trước đây trong Nhân Đạo Thiên Cảnh có một thiếu niên sinh ra trong giữa hai ngọn núi lớn.”
Thư sinh lại bắt đầu kể chuyện.
“Ngọn núi lớn chật hẹp, tiến vào vô cùng khó khăn vì thế thôn dân trong núi vô cùng nghèo khổ. Vị thiếu niên thấy tình cảnh như vậy cho nên từ nhỏ đã có ý nguyện vĩ đại rằng phải triệt để tiêu hủy hai ngọn núi này để tìm kiếm một con đường sống sót cho người thân.”
“Trong núi hẻo lánh rất ít người lui đến. Thiếu niên cũng không biết trên thế gian có thần tiên, chỉ định đào nó lên bằng chính sức mình mà thôi.”
“Tuy mọi người không hiểu và chế giễu hắn nhưng hắn vẫn không hề bị lung lay và hối hận.”
“Lòng kiên định như kiềng ba chân, trăm năm sau khi thiếu niên trở thành một ông lão sắp lâm chung, hắn vẫn không thay đổi ý chí.”
“Sau khi chết, hắn hóa thành một vì sao bay lên trời. Dưới ánh sáng chiếu rọi của tinh quang hai ngọn núi đã tự biến mất.”
“Đây chính là ví dụ cơ thể người phàm cải thiên hoán địa.”
“Người phàm đã như thế huống chi tu sĩ? Trong Nhân Đạo Thiên Cảnh, những ví dụ biến đổi trời đất nhiều không đếm xuể!”
…
Trong lúc cơ thể khôi lỗi của Lý Phàm đang chìm đắm trong câu chuyện của thư sinh.
Bản tôn của hắn lại dùng truyền tống trận đến châu Thạch Lâm.
Đảo Vạn Tiên đã bị cướp đi nên những điểm truyền tống dẫn đến biển Tùng Vân cũng mất hiệu lực.
Hắn cũng không còn cách nào khác chỉ đành dùng truyền tống trận đến châu Thạch Lâm gần biển Tùng Vân trước.
Trong lúc định bay vào biển Tùng Vân, Lý Phàm bỗng nhiên phát hiện một tầng bảo hộ vô hình bao trùm lên cả biển Tùng Vân.
Phong tỏa biển Tùng Vận người ngoài không thể tiến vào.
“Xem ra cuối cùng cũng có phản ứng, giới nghiêm rồi.” Lý Phàm híp mắt không cố chấp xông vào.
Bản tôn quay lại tiên thành ở gần đó, sự chú ý dời lên phân thân Chu Thanh Ngang.
Phân thân không chú ý đến linh phù truyền tin trên người liên tục gửi nhắc nhở, bay thẳng đến vị trí ban đầu của đảo Vạn Tiên.
Trên đường nhìn thấy rất nhiều tu sĩ không biết xảy ra chuyện gì, nét mặt hốt hoảng cũng bay đến đảo Vạn Tiên.
Mất đi truyền tống trận mới biết sự đáng quý của việc đến nơi trong tức khắc.
Tốn mất mười mấy ngày, phân thân mới đến nơi.