Nơi đây đã tụ tập đông đủ một nhóm tu sĩ, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, nhỏ giọng bàn tán không ngừng.
Mà trong trung tâm đám người là một hố đen khổng lồ.
Nước biển xung quanh dường như gặp phải cản trở của sức mạnh nào đó, không thể vào chảy vào trong hố đen đó được.
Sự xuất hiện của hố đen này trong vô cùng quỷ dị và không hòa hợp với mặt nước biển xanh thẳm.
Lý Phàm thấy vậy không khỏi khẽ chau mày.
“Dáng vẻ này sao lại giống với lần đầu tiên ta nhìn thấy Xích Viêm đốt biển như vậy chứ?”
“Lẽ nào...”
Một suy nghĩ không khỏi hiện lên trong đầu hắn khiến Lý Phàm hơi ngẩn ra.
Lúc đầu nhìn thấy đảo Vạn Tiên biến mất và năng lượng nóng bừng phập phồng xung quanh hố đen.
Sau đó lại nhìn thấy Xích Viên đứng trên cao, tay cầm ngọn lửa đốt cháy biển Tùng Vân.
Lý Phàm vô thức cho rằng là do Xích Viêm ra tay tiêu hủy hoàn toàn đảo Vạn Tiên.
Quả thật trông rất giống.
Nhưng dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy đảo Vạn Tiên bị tiêu hủy cho nên thực tế vẫn tồn tại khả năng thứ hai.
Đó chính là đảo Vạn Tiên cũng giống với đời này, bị đưa đi bằng một cách nào đó.
Thậm chí sau này khi Xích Viêm bị tiêu diệt khiến Mặc Sát xuất thế.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn không tận mắt chứng kiến đảo Vạn Tiên bị tiêu hủy.
Bởi vì trước khi đảo Vạn Tiên biến mất hoàn toàn hắn đã bị hạt màu đen thôn phệ trước rồi.
Lại nghĩ đến hành động cưỡng chế cướp đảo Vạn Tiên đi của Ngũ Lão hội, Lý Phàm không khỏi sửng sốt.
“Lẽ nào đảo Vạn Tiên này thật sự che giấu bí mật nào đó?”
Nhớ lại vô số bí mật đã từng xem qua nhưng chẳng có ghi chép nào về chuyện này.
Lý Phàm có chút nghi ngờ về phán đoán của mình.
“Cái này cũng không hợp lý lắm? Nếu như đảo Vạn Tiên thật sự ẩn giấu bí mật gì đó, Vạn Tiên Minh không thể nào không biết được. Lẽ ra nên tăng cường trông giữ mới phải, sao vẫn để cho Ngũ Lão hội dễ dàng cướp đi như thế chứ?”
Trong lúc Lý Phàm suy nghĩ mãi không ra đáp án, hắn lại nghe thấy một tu sĩ trong đám người vây xem cảm thán: “Quả thật là thế sự vô thường, không ngờ địa điểm truyền đạo đầu tiên của Truyền Pháp thiên tôn cũng có ngày biến mất.”
Lý Phàm hơi ngẩn ra.
Vội bước lên phía trước chào hỏi.
Sau đó hỏi: “Vị đạo hữu này, ban nãy ngươi nói ‘địa điểm truyền đạo đầu tiên của Truyền Pháp thiên tôn’ là có ý gì?”
Thái độ của đối phương vốn tương đối hòa nhã, nhưng sau khi nghe câu hỏi của Lý Phàm sắc mặt lại thoáng thay đổi.
“Ha ha vị đạo hữu này e là nghe nhầm rồi, địa điểm truyền đạo đầu tiên gì chứ, ta không biết!” Hắn vội vã phất tay bộ dạng như ngươi đã tìm nhầm người rồi.
Không đợi Lý Phàm trả lời đã bay đi xa biến mất tăm.
Tốc độ còn nhanh hơn các tu sĩ Nguyên Anh bình thường mấy lần.
Khó khăn lắm Lý Phàm mới tìm được một người biết rõ sự tình sao có thể để manh mối chuồn đi như vậy chứ.
Hắn vội vàng đuổi theo, nhưng cũng không theo quá sát chỉ cách ở xa xa phía sau mà thôi.
Đồng thời không ngừng truyền âm: “Đạo hữu đừng hiểu lầm, ta không có ác ý, chỉ cảm thấy vô cùng hứng thú với điều đạo hữu vừa nói thôi.”
Nhưng người phía trước lại chẳng hồi âm, ngược lại còn tăng tốc muốn cắt đuôi Lý Phàm.
Lý Phàm từ đầu đến cuối chỉ theo sát phía sau kiên nhẫn khuyên nhủ.
Đối phương thấy tốn cả nửa ngày trời mà chẳng thoát được Lý Phàm, cuối cùng mới từ từ dừng lại.
Quan sát xung quanh thấy không có người, nét mặt của hắn có phần đắn đo.
Do dự một lúc đối phương mới nhỏ giọng nói: “Nơi không không phải là nơi để nói chuyện, đạo hữu đi theo ta!”
Lý Phàm khẽ mỉm cười chắp tay nói: “Như vậy cảm ơn đạo hữu trước!”
Đi theo người này thẳng đến phía tây, sau khi bay mấy trăm dặm rồi lặn xuống đáy biển.
Đi vào một tòa kiến trúc giống như thủy tinh cung.
Mời Lý Phàm ngồi trong một gian phòng sâu trong động phủ, đối phương mới khẽ thở dài: “Trước đấy không phải ta không chịu kể, quả thật do sợ họa từ miệng mà ra!”
“Xưng hô với đạo hữu như thế nào?” Lý Phàm gật đầu không vội truy cứu mà hỏi tên đối phương trước.
“Tại hạ Tư Mã Trường Không!” Đối phương phất tay, lại có một người hầu nửa trên là người nửa dưới là cá xuất hiện.
Rót chén trà cho hai người rồi cúi người lui xuống.
Lý Phàm không khỏi liếc mắt nhìn người hầu đó một cái.
“Thú chủng mà thôi, sở thích cá nhân để đạo hữu chê cười rồi!” Tư Mã Trường Không nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Thú chủng...” Ánh mắt Lý Phàm sáng lên.