Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 738 - Chương 738. Người Truyền Pháp Ban Đầu

Chương 738. Người truyền pháp ban đầu Chương 738. Người truyền pháp ban đầu

Nhưng chỉ có nơi tọa lạc của biển Tùng Vân không gọi là thành hay đảo Tùng Vân mà lại gọi là đảo Vạn Tiên.

Nhưng mà hắn đã tra điển tích cũng không phát hiện ghi chép nào đặc biệt, cho nên trong khoảng thời gian dài hắn chỉ cho rằng đó là một cách gọi theo tục xưng định sẵn mà thôi.

Bây giờ xem ra bên trong dường như còn có bí ẩn khác.

“Mong được nghe cụ thể.” Lý Phàm nét mặt trịnh trọng, rửa tai lắng nghe.

“Rất lâu trước đây, khi biển Tùng Vân còn là một đồng bằng có một cái hồ rất lớn.”

“Bên trong hồ có một hòn đảo, ngày xưa nơi này chính là nơi Truyền Pháp thiên tôn lần đầu tiên truyền đạo cho mọi người.”

“Lúc đó, hàng ngàn hàng vạn tu sĩ, người phàm đều tập trung tại đấy nghe tiên tôn truyền dạy.”

“Cuối cùng đều lĩnh ngộ Thiên tôn tiên pháp, tạo nên nền tảng ban đầu của Vạn Tiên Minh.”

Tư Mã Trường Không nhẹ nhàng nói.

“Có lẽ có được sự che chở của thiên tôn mà sau này núi sông biến đổi, bãi bể nương dâu, hòn đảo này từ đầu đến cuối cũng không thay đổi hình dạng.”

“Mãi cho đến hàng ngàn năm sau, vì để bày bỏ sự tôn kính đối với Truyền Pháp thiên tôn nên Vạn Tiên Minh hiện tại thành lập khi chọn vị trí thành châu đã chọn hòn đảo này.”

“Từ gốc độ nào đó nói rằng hòn đảo này chính là nơi bắt nguồn của Vạn Tiên Minh cũng không sai, cho nên mọi người gọi nó là ‘đảo Vạn Tiên’.”

Tư Mã Trường Không lời ít mà ý nhiều, giải thích cặn kẽ cho Lý Phàm xong rồi uống tách trà âm thầm đánh giá Lý Phàm.

Lý Phàm cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Tư Mã Trường Không: “Nếu đã là nơi khởi nguồn Vạn Tiên Minh, nơi đầu tiên thiên tôn truyền pháp, vậy tại sao bây giờ ít người biết đến?”

“Thậm chí còn không tìm được những tài liệu liên quan.”

“Không chỉ vậy còn phòng ngự thưa thớt để cho người khác cướp đi luôn rồi?”

Lý Phàm lắc đầu dường như không tin lời nói của Tư Mã Trường Không.

Tư Mã Trường Không thì thở dài một hơi: “Đây chính là lý do trước đấy ta không muốn nói nhiều.”

Hắn dừng lại trầm ngâm một lúc.

Sau đó khẽ nói: “Mấy vạn tiền bối đã hy sinh mạng sống để truyền bá thiên tôn tân pháp mới có được cơ nghiệp Vạn Tiên Minh như ngày nay.”

“Đây vốn là chuyện đáng ghi vào sử sách để tất cả các tu sĩ hiện nay ghi nhớ sự nghiệp lẫy lừng ấy vào lòng.”

“Nhưng bây giờ lại bị tạm xử lý, thậm chí còn niêm phong.”

“Nguyên nhân sâu xa chính là thiên tôn nhiều năm không xuất thế, mà người nắm quyền Vạn Tiên Minh bây giờ từ lâu đã không còn là mấy vạn người truyền pháp lúc đầu nữa rồi.”

Tư Mã Trường Không uống sạch trà trong chén rồi nói: “Cuộc chiến giữa tân pháp và cựu pháp thật ra còn khốc liệt hơn những gì chúng ta tưởng tượng. Ngày xưa khi phải đối mặt với tồn tại đủ dao động sự thống trị của mình, tông môn đương nhiên sẽ không tiếc con dao trong tay mình.”

“Những người truyền pháp đơn thuần thật sự gần như đã phải hy sinh trong cuộc đấu tranh chống lại tông môn ban đầu.”

“Những kẻ tạm bợ bây giờ chẳng qua chỉ là bọn trộm cắp nắm quyền thiên tôn.”

Trong lời nói của Tư Mã Trường Không toát lên vài phần khinh thường.

Đôi mắt Lý Phàm khẽ híp lại.

Lý do này có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Trong vương triều người phàm, thay đổi quyền lực sẽ khiến người đời quên đi hình ảnh công thần đời trước, thậm chí bị bóp méo, những chuyện này chẳng phải mới mẻ gì.

Ở tu tiên giới thì đạo lý này vẫn tồn tại như vậy.

“Có thể trải qua bãi bể nương dâu mà dáng vẻ không thay đổi, có lẽ đảo Vạn Tiên này thật sự ẩn chứa bí mật gì đó.”

“Chắc chắn trước đây Vạn Tiên Minh cũng từng thăm dò nhưng không tìm được thứ gì cả mới khiến họ bỏ mặc nó.”

“Nhưng gần đây phía Ngũ Lão hội đã nhận được tin tức gì đó mới không màng mạo hiểm khai chiến toàn diện cướp đoạt đảo Vạn Tiên.”

Suy nghĩa quay cuồng trong đầu Lý Phàm.

Không lâu sau, hắn cất tiếng hỏi Tư Mã Trường Không đang tức giận trong lòng: “Tư Mã đạo hữu hình như biết rất nhiều về các bí ẩn của Vạn Tiên Minh.”

“Nhưng mà theo cách nói của ngươi ý nghĩa tượng trưng của đảo Vạn Tiên dường như lớn giá trị thực tế.”

“Hình như không đáng để phía Ngũ Lão hội mạo hiểm cướp đi như thế chứ? Không biết đạo hữu cảm thấy việc này như thế nào?”

Nét mặt Tư Mã Trường Không hơi cứng lại.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Ta có một suy nghĩ thế này.”

“Bởi vì tốc độ tu hành quá nhanh cho nên quan niệm, tập tính của những người truyền pháp đầu tiên đều vô cùng giống với người phàm.”

“Sau khi người phàm chết có câu lá rụng về cội.”

“Cho nên năm đó sau khi những người truyền pháp chết ở trận chiến tông môn Tiên đạo, những hài cốt còn sót lại luôn luôn được đồng liêu đưa về đảo Vạn Tiên an táng.”

“Ta nghĩ khả năng cao Ngũ Lão hội nhắm đến những bộ hài cốt này.” Tư Mã Trường Không hạ giọng nói.

“Hài cốt? Bọn họ cần những hài cốt này làm gì?”

Không ngờ rằng bên dưới đảo Vạn Tiên nơi sinh sống hằng ngày lại có thể chôn nhiều xương cốt của tu sĩ thượng cổ như thế, trong lòng Lý Phàm hơi chấn động. Đồng thời cảm thấy hơi khó hiểu với câu trả lời của Tư Mã Trường Không.

“Đây không phải là thứ ta có thể biết được, nói không chừng Ngũ Lão hội có khả năng khiến người chết sống lại thì sao? Nếu như những người truyền pháp đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy tình hình của Vạn Tiên Minh bây giờ, e rằng họ sẽ xông thẳng vào tổng bộ Vạn Tiên Minh sống chết với bọn chúng.” Tư Mã Trường Không hừ lạnh.

Bình Luận (0)
Comment