Chỉ cần tổ tiên từng có huyết mạch của Tư Mã gia cho dù mỏng manh như thế nào Huyết Mạch Sử Thư cũng có thể xuất hiện trở lại đầy đủ.
Mấy ngàn năm nay hậu duệ người phàm của Tư Mã gia có thể nói trải rộng khắp Huyền Hoàng giới.
Có thể nói chỉ cần không tàn sát sạch sẽ người phàm của Huyền Hoàng giới thì không thể tiêu hủy Huyết Mạch Sử Thư hoàn toàn.
“Tư Mã gia quả thật không tầm thường! Thủ đoạn hay, thần thông hay lắm!” Lý Phàm nghe vậy cũng không khỏi tán thưởng.
Lý Phàm xin Tư Mã Trường Không một mảnh linh phù truyền tin cẩn thận cất vào trong nhẫn trữ vật.
“Tư Mã đạo hữu, sau này chúng ta phải liên lạc nhiều hơn.” Lý Phàm đầy nhiệt tình tán dốc với vị sử quan tu tiên giới này thật lâu mới tiếc nuối rời đi.
Khi phân thân quay lại địa điểm cũ ở đảo Vạn Tiên, bản tôn ở châu Thạch Lâm đằng xa lại phát hiện linh phù truyền tin do Vạn Tiên Minh phát ra đang nhấp nháy liên tục.
Lý Phàm không khỏi cảm thấy kỳ quái, bởi vì bình thường chỉ khi tu sĩ trong thể chế Vạn Tiên Minh liên lạc với nhau mới sử dụng đến mảnh linh phù truyền tin này.
Bây giờ đảo Vạn Tiên bị Ngũ Lão hội cướp đi, cả hệ thống hành chính của biển Tùng Vân có thể nói đã bị sa lưới hết.
Lúc này ai lại dùng cách này liên lạc với mình chứ?
Lý Phàm thắc mắc lấy linh phù truyền tin ra, bắt đầu cảm nhận.
Một lúc sau nét mặt trở nên kỳ lạ.
“Lệnh cho ta làm đảo chủ đại diện đảo Vạn Tiên phụ trách xây dựng lại tiên thành biển Tùng Vân.”
“Vị trí ở trên đảo Vạn Tiên ngày trước.”
“Lập tức chấp hành không được có sai sót.”
Lý Phàm liên tục xem lại mấy lần mới chắc chắc đối phương không phải đang đùa với hắn.
Mệnh lệnh từ tổng bộ Bố Chính đường Vạn Tiên Minh gửi đến bên trong còn kèm theo một tấm lệnh đại diện đảo chủ và bàn giao công việc chi tiết, không thể nào là giả được.
Lý do bên ngoài là vì chuyện tập kích đảo Vạn Tiên bất ngờ, Lý Phàm là người có chức vị cao nhất trong các tu sĩ trong thể chế may mắn còn sống sót hiện tại ở biển Tùng Vân.
Bởi vì hai vị tiên quân Hóa Thần Tử Vân và Hồng Hi không thể quay về được nữa, cho nên việc đại diện đảo chủ hợp tình hợp lý đẩy lên đầu Lý Phàm.
Trong lòng Lý Phàm lại chẳng vui vẻ gì với cái bánh từ trên trời rơi xuống này.
Sau khi đọc kỹ lại chi tiết bàn giao công việc, đầu mày nhíu chặt.
Tuy chấp sự đặc biệt của Diễn Võ đường chỉ là một chức hão, nhưng cấp bậc chức vị quả thật chỉ có những tu sĩ trên cấp Nguyên Anh mới có thể đảm nhận được.
Cấp bậc không hề thấp.
Điểm này không có vấn đề. Nhưng biển Tùng Vân lớn như vậy, tu sĩ trong thể chế có cấp bậc tương đương với hắn trải rộng khắp các nơi chắc chắn có không ít tu sĩ vẫn chưa bị Ngũ Lão hội bắt đi.
Tại sao cứ phải giao nhiệm vụ nặng nề này cho Lý Phàm hắn vậy?
Đời này của hắn chẳng có kẻ đứng sau giật dây gì đó đâu.
Là thử thăm dò, cảnh cáo hay là trấn an?
Lý Phàm không thể hiểu nổi.
Nhưng mà mệnh lệnh đã truyền xuống, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!
Ánh mắt Lý Phàm lóe lên tia sáng lạnh lẽo, bay đến biển Tùng Vân.
Đến biên giới châu Thạch Lâm gần biển Tùng Vân lại gặp sự cản trở của vòng bảo hộ vô hình.
Lý Phàm lấy linh phù truyền tin ra truyền linh khí khởi động nó.
Bên trên xuất hiện một đường ánh sáng hình chữ ‘Vạn’ bắn vào vòng bảo hộ phía trên.
Một làn sóng lan ra, Lý Phàm thử duỗi tay phải ra, cảm giác như có một lớp vật chất vô hình bám vào cánh tay mình, hình dạng thay đổi khi hắn liên tục vươn về phía trước.
Cuối cùng vỡ tung giống như một lớp bong bóng dinh dính. Lý Phàm hơi trầm tư thế là cả người xông thẳng vào lớp bảo hộ vô hình đó.
Một lúc sau bản tôn của Lý Phàm đã quay trở lại biển Tùng Vân.
Theo vị trí ghi chép trong chú thích giao dịch, Lý Phàm dùng hết tốc lực bay đi, bốn ngày sau đã đến được địa điểm đó.
Một chiếc thuyền Độ Trần trông vô cùng quen thuộc lặng lẽ dừng lại giữa không trung.
Trên boong tàu dường như có thể nhìn thấy vô số hình ảnh tu sĩ hắc y.
Do dự một lúc Lý Phàm bay đến thuyền Độ Trần.
Dường như đã sớm biết Lý Phàm đến, tu sĩ hắc y không hề tiến lên ngăn cản.
“Lý Phàm đạo hữu đi đến nơi này!” Ngay khi bước lên boong tàu có một giọng nói từ trong thuyền Độ Trần truyền ra.
Lý Phàm vừa đi theo hướng âm thanh phát ra vừa bình tĩnh đánh giá những tu sĩ hắc y ở xung quanh.
Hơi thở lạnh lùng và xơ xát quen thuộc.
Có lẽ là đám Thần Hồn đến từ ‘Thời đại’, người chuyên xử lý nhiệm vụ đặc biệt.
Đời trước sau khi thành lập Huyền Võng đã xuất hiện tiền thân của các Thiên thuật sĩ.
Tạm thời không muốn rước lấy phiền phức, Lý Phàm chỉ giả vờ vô ý nhìn thoáng qua rồi thu tầm mắt lại tiếp tục đi vào bên trong.
Không lâu sau đi đến một gian phòng sâu trong hành lang, đẩy cửa tiến vào.
Một thanh niên tóc trắng đang ngồi trước bàn dài, nét mặt nghiêm túc.
Vô số tự phù và cảnh tượng lấp lóe nhanh chóng trên bàn dài.
Dường như tự mang theo chức năng chống người ngoài nhìn trộm, những thứ Lý Phàm nhìn thấy đều bị bóp méo mơ hồ.
“Lý đảo chủ, ngươi cũng đã nhận được thư bổ nhiệm rồi, ta cũng không cần phải lắm lời nữa.”