“Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, e rằng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.”
“Con người ta lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo!”
“Nếu như đến lúc đó thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ như mong muốn, ta cũng không để ý đến việc đồng quy vu tận với những người âm thầm giở trò đâu!”
Chu Khắc Bảo lau mồ hôi trên trán liên tục vỗ ngực nói: “Lý đảo chủ đừng kích động như thế để ta kiểm tra kỹ lại đã!”
Nói rồi hắn cũng không dám nhìn Lý Phàm vội vàng rời đi.
Lý Phàm thì hừ lạnh nhắm mắt chờ đợi.
Non nửa ngày Chu Khắc Bảo cầm theo một cuốn danh sách mới tinh đến trước mặt hắn.
“Ha ha, ánh mắt Lý đảo chủ quả nhiên sáng như đuốc! Quả thật là sai rồi!”
“Bảng danh sách khi nãy là dự toán ban đầu, quả thật thiếu đi một vài món so với danh sách cuối cùng.”
Lý Phàm nhận lấy danh sách mới nhận thấy số lượng vật liệu trong đó rõ ràng nhiều hơn phân nửa so với khi nãy.
Đôi mắt của Lý Phàm không khỏi híp lại.
Nhìn thấy danh sách tên mập Chu Khắc Bảo trước sau đưa tới khác biệt lớn như vậy, Lý Phàm cũng thu lại suy nghĩ ra dáng khi nãy, lập tức trở nên lạnh lùng.
Điều chỉnh một xíu đã chênh lệch năm mươi phần trăm số lượng.
Như thế này chỉ có thể chứng tỏ danh sách số lượng thật sự phải nhiều hơn so với bản hắn cầm trong tay.
Tuy hiện tại trong Vạn Tiên Minh có một vài sự việc gian lận âm thầm cắt xén mưu lợi riêng nhưng ít nhất mọi người cũng biết giả vờ che giấu bên ngoài.
Chứ sẽ không trắng trợn đến mức mất trí như thế!
Chuyện xây dựng lại tiên thành một châu lớn như thế mà lại có người dám trắng trợn ăn chặn tiền, chiếm lấy số vật liệu lớn ở trước mặt đảo chủ đại diện là Lý Phàm.
Chỉ có một giải thích đó chính là đám người âm thầm gây cản trở này đang nhắm tới Lý Phàm hắn.
Không sai, quy trình hắn trở thành đảo chủ đại diện có lẽ không hợp với pháp luật và quy tắc.
Nhưng như vậy cũng chẳng sao, người có ý sau khi nhận được tin tức này sẽ thuận theo tình thế mượn cớ này bày âm mưu.
Có lẽ vì Lý Phàm hoặc vì độ cống hiến khổng lồ trên người Lý Phàm.
Ở kiếp này cho đến thời điểm hiện tại, Lý Phàm không hề có ý định che giấu những việc làm của mình như quảng cáo Phổ Hiền Chân Diệp, lấy độ cống hiến của những tu sĩ khác để đầu tư.
Ngoại trừ giao dịch với Đế quốc, còn lại mỗi một khoản mua bán đều chứng cứ lưu lại.
Không cần quá chuẩn xác, chỉ cần tính toán đại khái đã có thể biết được số lượng độ cống hiến mà Lý Phàm cướp được đến hiện tại đáng kinh ngạc đến mức nào.
Lợi ích khiến người khác động lòng, hắn bị chú ý cũng là điều bình thường.
Ngoài lợi ích ra còn có thù hận.
Có lẽ Đàm Đài Xán người từng chịu thiệt trong quá trình quảng cáo Phổ Hiền Chân Diệp trước đây đã thêm dầu vào lửa trong chuyện này cũng không chừng.
Làm việc luôn luôn phải bày mưu trước rồi mới hành động sau, những suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Lý Phàm, tầm mắt lại lướt qua danh sách.
Không lâu sau, hắn khẽ gật đầu cẩn thận cất danh sách vào.
Đồng thời giả vờ vô tình hỏi: “Chu đạo hữu, ngoại trừ bản danh sách chi tiết này ra còn giao cho ta thứ gì khác không?”
“Hết rồi, hết rồi.” Chu Khắc Bảo mỉm cười lắc đầu.
Lý Phàm thấy vậy trong lòng hừ lạnh.
Nhưng mà tạm thời không tính toán với hắn chỉ chắp tay nói: “Chuyện xây dựng lại tiên thành vô cùng quan trọng, liên quan đến mọi phương diện, có thể nói là vô cùng phức tạp. Cụ thể làm thế nào ta vẫn phải suy xét kỹ càng.”
Lý Phàm do dự giả vờ suy xét.
Sau đó nói: “Thế này đi, ta đi chuẩn bị trước, đến ngày chính thức khởi công ta sẽ liên lạc với Chu đạo hữu!”
Chu Khắc Bảo vỗ ngực đồng ý: “Không dám! Lý đảo chủ có yêu cầu gì cứ nói, ta nhất định dốc toàn lực phối hợp, nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ Kinh Luân công tử đã giao.”
Lý Phàm không tiếp lời chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Khắc Bảo một lúc.
Sau đó phất tay áo bay khỏi thuyền Độ Trần trên bầu trời.
Nhìn thấy bóng lưng dần dần biến mất của Lý Phàm, nụ cười trên gương mặt của Chu Khắc Bảo cũng dần tắt, trong đôi mắt tràn ngập sự kinh thường và chế giễu.
“Để xem nửa năm sau ngươi làm sao kết thúc mọi chuyện...” Hắn hừ lạnh rồi lấy linh phù truyền tin ra, không biết liên lạc với ai, gửi mọi sự việc xảy ra trong thời gian này đi.
Chu Khắc Bảo người vốn tưởng rằng có thể đẩy Lý Phàm vào chỗ chết, nắm chắc phần thắng trong tay, dù thế nào cũng không ngờ được rằng mọi hành động của hắn đều đã bị thị giác thiên địa của Sát Cơ Vô Tướng khóa chặt, rơi vào trong tầm quan sát của Lý Phàm.
“Quả nhiên có vấn đề...”
“Xem ra không thể hy vọng vào trợ thủ của phía Đệ Nhất Kinh Luân. Muốn xây dựng lại tiên thành nhất định phải lấy nhân viên trong tay ta nắm giữ làm chủ lực...”
Lý Phàm quay lại đảo Thân Hóa nhìn thấy Thiên Dương đứng ngơ ngác ở một bên cách biệt với mấy đứa nhỏ khác, trong lòng hắn an tâm được một chút.
“Có Thiên Dương với sức mạnh Hóa Thần tọa trấn, ít nhất làm kinh sợ đám trộm cắp, không có vấn đề gì lớn.”
“Chỉ là vẫn chưa đủ...”
Lý Phàm lấy ra một lệnh bài bằng ngọc, bên trên khắc chữ ‘Vạn’ sáng nhấp nháy, cẩn thận cảm ứng.
Đó chính là lệnh bài đảo chủ giao cho hắn cùng lúc với thư bổ nhiệm đảo chủ đại diện.