Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 747 - Chương 747. Mượn Thế Phá Nguy Nan

Chương 747. Mượn thế phá nguy nan Chương 747. Mượn thế phá nguy nan

“Hơn nữa nhân tài trong biển Tùng Vân đông đúc khó khánh việc bỏ sót. Nay ta bổ nhiệm Cao Viễn là tổng thường thị, nếu có người xung phong bằng lòng góp sức xây dựng tiên thành thì có thể đến tìm hắn.”

Câu nói này lập tức khiến các tu sĩ vốn không hài lòng vì bỏ lỡ cơ hội tốt trở nên hào hứng hơn.

“Các vị!” Cuối cùng Lý Phàm tổng kết lại.

“Có thể nói Ngũ Lão hội tập kích đã khiến biển Tùng Vân chúng ta chịu tổn thất nặng nề.”

“Bố Chính đường, Sách Trận đường, Diễn Võ đường trên đảo gần như đã bị diệt toàn bộ! Khiến cho nhiều chức vị hiện nay đang bỏ trống, ngay cả những sự việc bình thường biển Tùng Vân chúng ta cũng không thể nào truyền xa được!”

Nói đến đây Lý Phàm dừng lại một lúc.

Thở dài một cái, ánh mắt lướt qua mọi người, tràn đầy mong chờ nói: “Mong dưới sự cố gắng của các vị, chúng ta có thể tái hiện lại vinh quang của biển Tùng Vân nhanh nhất có thể!”

Các tu sĩ không biết biển Tùng Vân có vinh quang hay không nhưng ý trong lời nói của Lý Phàm rất rõ ràng:

Bởi vì Ngũ Lão hội tập kích, các vị trí trên đảo còn trống rất nhiều! Thuộc hạ dưới tay ta có trăm người căn bản không thể lắp đầy các chỗ trống này! Các ngươi ai có năng lực mau đến đây đi! Cơ hội hiếm có, đợi nửa năm sau xây dựng tiên thành xong, mọi thứ đã muộn rồi!”

Trong lòng mọi người chợt hiểu rõ.

Đúng vậy, những chức vị bây giờ đều là những chức hão tạo ra cho việc xây tiên thành mà thôi.

Tổng đô thống, tổng thanh tra gì đó nghe có vẻ hay, nhưng thực chất nguồn gốc quyền lực đều do vị đại diện Lý đảo chủ Phàm ủy quyền.

Ngày xây dựng lại tiên thành hoàn thành, những chức vụ này cũng sẽ mất đi giá trị và ý nghĩ của nó.

Ngược lại ‘khen thưởng trách phạt’ mà Lý Phàm nói mới là điều quan trọng nhất.

Nếu như có thể lập công trong lúc xây dựng tiên thành, lấy được chức vụ trong thể chế Vạn Tiên Minh.

Nghĩ đến đây, nhịp tim của các tu sĩ bỗng đập nhanh hơn.

Độ khó cuộc thi nhậm chức vô cùng cao mà chính thức nhậm chức ở Vạn Tiên Minh muốn lên chức lại càng khó hơn.

Lý đảo chủ nói không sai! Đây là cơ hội ngàn năm khó được!

Lúc này có không ít ánh mắt lén nhìn Cao Viễn, bọn họ đang thầm nghĩ làm sao mới có thể liên hệ được với tâm phúc này của Lý đảo chủ.

Sau khi nói thêm lời động viên mọi người, Lý Phàm tuyên bố nghi thức lần này kết thúc tốt đẹp, bắt đầu từ ngày mai chính thức khởi công công trình xây dựng tiên thành.

Đàm Đàn Xán đứng trên phi thuyền nhìn thấy vậy, không đợi mọi người giải tán cũng không chào hỏi Lý Phàm đã ngự thuyền bay đi.

Gương mặt của hắn vô cùng u ám.

Nhưng mà mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong hoan tưởng kiến công lập nghiệp cho nên chẳng mấy ai chú ý đến cảnh này.

Lý Phàm nhìn bóng lưng rời đi của Đàm Đài Xán, thầm mỉm cười trong lòng.

Theo như suy đoán của những tu sĩ ở đấy, Thần Dụ Tử, Kinh Huyền, Quảng Ngộ, Hoàng Phủ Tùng đều do Lý Phàm dùng độ cống hiến mời đến.

Còn sự xuất hiện của Đàm Đài Xán trông dáng vẻ không thân cũng chẳng quen, thậm chí còn có sự thù ghét mơ hồ, không thể nào bị mua chuộc bởi độ cống hiến.

Sở dĩ hắn đến chúc mừng Lý Phàm đương nhiên là vì trong lúc tranh chấp Phổ Hiền Chân Diệp trước đây, Đàm Đài Tẫn đã bị ép ký hiệp ước với Tiêu Tu Viễn.

Đáp ứng ba yêu cầu trong khả năng.

Cho nên cho dù Đàm Đài Xán lần này âm thầm gây khó dễ, hắn cũng không thể không đến chúc mừng Lý Phàm.

Thiên kiêu như hắn tự cho mình ở trên cao, lần này lại bị Lý Phàm gài một vố.

Chuyện mất mặt như thế này đương nhiên không để người ngoài biết được.

Thế nên trong mắt của một số người, hành vi mâu thuẫn của Đàm Đài Xán vô cùng quỷ dị.

Lý Phàm ngược lại chẳng hề quan tâm đến mối quan hệ với Đàm Đài Xán càng thêm tồi tệ.

Dù sao thì sớm muộn cũng phải vứt bỏ thân phận Thiên Cơ tông, khoản nợ này không đè lên người quá nhiều.

Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải xây dựng xong Tùng Vân tiên thành.

Tuy mượn cơ hội này lôi kéo lòng người, giải quyết vấn đề không có người để dùng.

Nhưng vẫn còn một phiền phức trí mạng.

Lý Phàm lại nhớ đến lời nói của Tiêu Tu Viễn: “Số lượng vật liệu trên danh sách không có vấn đề đủ để xây dựng một tiên thành nổi.”

“Nhưng...”

“Trong tình huống không có sai sót nào.”

“Trong quá trình xây dựng thật sự cơ bản sẽ xảy ra tình trạng sai sót để tiêu hao vật liệu.”

“Có một vài thứ còn dễ, ta có thể bán giá thấp cho đảo chủ qua một kênh nào đó.”

“Nhưng những vật liệu đặc biệt lại do Vạn Tiên Minh kiếm soát, dùng độ cống hiến cũng không mua được.”

“Ngay cả Tiêu Tu Viễn cũng nói như vậy, xem ra chiến lược vật liệu của Vạn Tiên Minh thật sự không thể mua được bằng cách bình thường.”

Lý Phàm thầm suy nghĩ trong lòng.

Hắn biết rõ một công trình lớn như tiên thành nổi không thể không có sai sót nào.

Mà tiên thành giống như một thiết bị khổng lồ và tỉ mỉ, nói không chừng thiếu mất một bộ phận quan trọng nào đó sẽ không thể hoạt động bình thường được.

Có dù bản thâm có thể dùng cách nào đó để che giấu chuyện này đi nhưng chắc chắc sẽ gặp phải những kẻ âm thầm canh chừng trình báo.

Cho nên...

“Gỡ chuông phải tìm người thắt chuông.” Đôi mắt Lý Phàm khẽ híp lại.

Bình Luận (0)
Comment