Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 749 - Chương 749. Ô Hợp Loạn Trận Cước (2)

Chương 749. Ô hợp loạn trận cước (2) Chương 749. Ô hợp loạn trận cước (2)

Nếu không phải Hóa Đạo Thạch trong đầu ghi nhớ rõ ràng lời nói của bọn họ thì Lý Phàm còn tưởng rằng cảnh tượng mà mình nhìn thấy là ảo giác.

Nhưng mà sự kiên nhẫn của Lý Phàm cũng rất tốt.

“Không cần vội, cứ đùa với bọn họ.”

Còn bốn tháng nữa mới tới kỳ hạn cuối cùng hoàn thành tiên thành, Lý Phàm có thể chờ đợi.

Sau khi bổ sung mấy món vật liệu thường gặp từ Tiêu Tu Viễn.

Tiến độ xây dựng nền móng của tiên thành không hề bị chậm trễ.

Còn những kiến trúc chủ thể như truyền tống trận đường xa, Thiên Huyền Kinh, Bố Chính đường phải thống nhất xây dựng cuối cùng.

Chưa kể đến vật liệu trong tay vẫn đủ cơ hội sai sót một lần.

Cho nên Lý Phàm không hề vội.

Đương nhiên trong lúc xây dựng tiên thành hắn cũng không quên báo cáo nhiệm vụ với Đệ Nhất Kinh Luân.

Xây dựng ‘Huyền Thiên Tỏa U trận’ vào trong tiên thành.

Trình độ trận đạo của Lý Phàm bây giờ đã có chút thành tựu.

Hắn còn đích thân tham gia vào việc xây dựng ‘Thiên Huyền Tỏa U trận’, tầm nhìn đã vượt qua tu sĩ bình thường.

Trong trận đồ Huyền Thiên Tỏa U, Lý Phàm bỗng nhìn thấy bóng dáng của Tỏa Linh trận.

“Ngay cả Tiêu Tu Viễn cũng nói như vậy, xem ra chiến lược vật liệu của Vạn Tiên Minh thật sự không thể mua được bằng cách bình thường.”

Lý Phàm thầm suy nghĩ trong lòng.

Hắn biết rõ một công trình lớn như tiên thành nổi không thể không có sai sót nào.

Mà tiên thành giống như một thiết bị khổng lồ và tỉ mỉ, nói không chừng thiếu mất một bộ phận quan trọng nào đó sẽ không thể hoạt động bình thường được.

Có dù bản thâm có thể dùng cách nào đó để che giấu chuyện này đi nhưng chắc chắc sẽ gặp phải những kẻ âm thầm canh chừng trình báo.

Cho nên...

“Gỡ chuông phải tìm người thắt chuông.” Đôi mắt Lý Phàm khẽ híp lại.

Người đứng phía sau đứng kế mình đơn giản chỉ vì thù hận và lợi ích.

Bọn họ cũng sẽ không khiến mọi chuyện ầm ĩ đến mức không thể thu dọn được, khiến cấp trên phải tra xét.

Đến cuối cùng nhất định phải hoàn thành xong tiên thành Tùng Quân.

Đây chính là mệnh lệnh cao nhất của Vạn Tiên Minh, không ai dám làm trái.

Còn công trình này hoàn thành trong tay ai, Vạn Tiên Minh hoàn toàn không quan tâm.

Nhưng lại liên quan đến tiền đồ tương lai của Lý Phàm và các tu sĩ đang theo hắn.

“Phần vật liệu bị cắt xén trong danh sách nhất định còn nằm trong tay Chu Khắc Bảo.”

“Điều phải làm hiện tại là nghĩ cách để bọn họ nôn đống đồ đấy ra.”

Nghĩ đến đây Lý Phàm khỏi động Sát Cơ Vô Tướng nhìn Chu Khắc Bảo.

Trong một căn phòng u tối trên thuyền Độ Trần.

Chu Khắc Bảo sốt ruột đi tới đi lui, một quang ảnh mơ hồ không ngừng nhấp nháy trước mặt hắn.

Một lúc sau quang ảnh ngừng nhấp nháy, vài bóng người xuất hiện trong đó.

“Thế nào? Đàm Đài Xán nói sao?” Chu Khắc Bảo vội hỏi.

“Tin tức đã gửi đi nhưng vẫn chưa trả lời.”

“Cũng không trả lời ta.”

“Thẳng thừng từ chối nhận!”

Các giọng nói khác nhau không ngừng vang lên.

Nét mặt của Chu Khắc Bảo căng ra như gan lợn tức đến mức muốn chửi cha mắng mẹ. Nhưng mà miệng chỉ khẽ run rẩy cuối cùng cũng nhịn xuống.

Im lặng một lúc, một đạo nhân đối diện không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc Đàm Đài Xán hắn muốn gì?”

“Đúng vậy, trước đây hắn còn xui khiến chúng ta, sao bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý đứng về phía Lý Phàm chứ?”

“Được rồi! Đừng ồn ào nữa!” Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao, một giọng nói đầy từ tính bỗng hét lên.

Dường như uy tín của người này rất cao, hắn vừa lên tiếng những tu sĩ khác đều yên lặng.

“Bây giờ xem ra chúng ta hình như đã rơi vào bẫy của Đàm Đài Xán rồi.”

Hắn bình tĩnh phân tích: “Trước tiên dùng ngàn vạn độ cống hiến trên người Lý Phàm làm mồi nhử để chúng ta mắc câu.”

“Sau khi chúng ta tiêu hao không ít tiền bạc mở ra ‘đường lối’ mà hắn cung cấp, muốn ép buộc Lý Phàm phải phục tùng.”

“Lúc này hắn lại quay mũi giáo lại...”

Chu Khắc Bảo vỗ mạnh xuống bàn: “Không hợp lý! Đàm Đài Xán có ý đồ gì đây? Tuy mấy người chúng ta không thể đánh đồng với Đàm Đài gia, nhưng đoàn kết lại cũng không dễ chọc! Đàm Đài Xán đang yên đang lành tại sao lại muốn gây thù oán nhiều như vậy?”

Mọi người lần lượt phụ họa theo câu nói này quả thực không thể nào hiểu được hành động của Đàm Đài Xán.

“Nói không chừng Đàm Đài Tán không muốn đối nghịch với chúng ta mà muốn thu phục chúng ta hoàn toàn!” Ngay lúc này một nhân ảnh bỗng lên tiếng.

“Ta nghe nói không lâu trước đây vì chuyện Phổ Hiền Chân Diệp mà Đàm Đài Xán phải chịu lời phê bình chỉ đích danh của Ly Nhược Tiên Tôn. Thời gian này địa vị của hắn trong Đàm Đài gia rất khó khăn. Thậm chí không ít phụ tá ban đầu của hắn cũng chuyển sang các đệ tử khác của Đàm Đài gia.”

“Tất nhiên hắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để củng cố vị trí của mình. Cho nên hắn mới nhắm đến chúng ta.”

Câu nói này khiến mọi người tập trung suy xét.

“Không sai! Hiện tại xem ra kế sách của hắn rất thành công. Bây giờ chúng ta đã leo lên lưng cọp khó mà xuống được! Kế hoạch muốn ép buộc Lý Phàm trong thời gian xây dựng Tùng Vân tiên thành đã ngâm trong nước. Lý Phàm và Đàm Đàn Xán cùng một giuộc, có lẽ hắn căn bản không thiếu những vật liệu chúng ta cắt xén.”

“Linh Cốt Truyền Pháp, Toái Tinh Thiên Huyền, Cổ Mộc Hóa U...”

“Những thứ này đều cấm cá nhân tàng trữ. Chúng ta giữ nó trong thời gian ngắn không vấn đề gì nhưng nếu cứ không sử dụng bị điều tra ra...” Chu Khắc Bảo không khỏi run sợ.

Bình Luận (0)
Comment