Những chuyện như vậy nhiều không kể xiết. Lúc mới nghe còn có phần thích thú, nhưng phải nghe liên tiếp ba tháng, tất nhiên sẽ có chút không thể chịu nổi.
Nhưng cũng giống như những tu sĩ trước trúc xá này, Lý Phàm vô phương khống chế được cơ thể chính mình.
Muốn ngăn cách âm thanh của thư sinh cũng không thể làm được, đành phải tiếp nhận.
Thậm chí, Lý Phàm còn phát hiện, những điều thư sinh nói đều bị in sâu vào trong não, muốn quên cũng không cách nào quên được.
Vậy nên ai nấy đều dùng khuôn mặt ủy khuất để tiếp nhận sự tẩy não của thư sinh.
Hôm nay, cuối cùng thư sinh cũng cảm thấy một chút mệt mỏi do đã nói quá lâu. Hắn đứng lên vươn vai ưỡn người.
“ Tục ngữ có nói, trăm nghe không bằng một thấy. Cho dù ta có nói cả trăm năm cũng chưa chắc bằng các ngươi tự thân đi trải nghiệm.”
Thư sinh nhìn những tu sĩ Vạn Tiên Minh trước mặt, lộ ra nụ cười thân thiện:” Ta cho các ngươi thời gian ba năm. Trong ba năm này các ngươi có thể tự do đi đến bất cứ nơi nào trong phạm vi quản lý của Ngũ Lão hội.”
“ Ba năm sau, các ngươi sẽ trở lại nơi này. Đến lúc đó, hi vọng các ngươi có thể chính miệng kể cho ta biết, nhận xét của mình về Ngũ Lão hội.”
Nói xong, thư sinh xoay người, từ từ đi vào trúc xá.
Sau tiếng đóng cửa, những ràng buộc trên người của bọn họ cũng theo đó mà biến mất.
“ Đây là có ý gì? Cứ như vậy mà để chúng ta rời đi?”
Có người của Vạn Tiên Minh hỏi với vẻ nghi ngờ.
“ Phải chăng là có âm mưu gì đó?”
“ Vị đạo hữu này có lẽ bị dọa đến phát sợ rồi, lại kinh hãi như vậy. Hiện tại chúng ta chẳng khác gì miếng thịt trên thớt, mặc người xử lý. Đã vậy thì còn cần gì phải dùng đến âm mưu?”
“ Hừ! Tăng sĩ khí cho địch, diệt uy phong của bản thân!”
“ Hà hà, theo như ta thấy, lời của Lữ Phạm đạo hữu tuy có chút khó nghe, nhưng quả thật rất có đạo lý.”
…
Tuy mọi người ra lời tranh cãi nhưng chẳng một ai dám đứng dậy, rời khỏi thung lũng này.
Lý Phàm nhẹ lắc đầu, không thèm đếm xỉa đến bọn họ. Hắn đi ngược về hướng trước kia đã đến, khiến mọi người đều chăm chú nhìn về phía hắn.
Càng rời xa trúc xá, cơ thể vốn bị đè ép rút nhỏ cũng dần dần trở lại bình thường. Ngoài ra, chẳng có thứ gì khác xuất hiện cản trở hắn.
Ra khỏi con đường hầm dài hun hút, đến được ngoài sơn động, Lý Phàm phát hiện, những tu sĩ mặc áo giáp phụ trách canh giữ lúc trước đều không còn ở đây nữa.
Hắn phi thân lên cao một chút, thử tìm kiếm tung tích của Vạn Tiên Đảo. Nhưng giờ đây nơi đó chẳng còn gì, ngay cả một chút vết tích cũng không còn sót lại.
“ Cũng không biết Ngũ Lão hội đã tìm được thứ mà họ muốn hay chưa.”
Lý Phàm quét mắt nhìn xung quanh, không tránh khỏi sinh ra cảm giác trời cao đất rộng nhưng không biết nên đi về đâu.
Đang thương cảm cho mình, bất ngờ hắn ý thức được một việc không hợp lý. Bản thân không phải kiểu người đa sầu đa cảm, thích ra dáng ra vẻ, thì sao lại có thứ suy nghĩ này được.
Trong đầu không tránh khỏi hiện ra hình ảnh của thư sinh.
Là hắn?
Khi hắn vẫn còn đang âm thầm kinh hãi, bất ngờ lại nghe thấy tiếng gọi từ xa truyền đến:” Tiêu đạo hữu, Tiêu đạo hữu!”
Hắn có chút ngẩn người, sau đó mới ngộ ra là đang gọi mình. Nhìn về hướng âm thanh truyền đến, Lý Phạm nhận ra được đó chính là tu sĩ tên gọi Lữ Phạm.
“ Tiêu đạo hữu định đến nơi nào? Hay là chúng ta đi cùng nhau?” Lữ Phạm đi theo ra khỏi sơn động, sau khi nhìn một vòng tìm được Lý Phàm, liền vội vàng đi theo.
Thấy Lý Phàm nhìn mình mà không trả lời, Lữ Phạm giải thích:” Lãnh địa của Ngũ Lão hội rộng lớn không kém gì Vạn Tiên Minh. Đất khách quê người, không ai quen thuộc, vậy nên muốn kết bạn cùng đi, ít nhiều gì cũng có có thể phối hợp với nhau.”
“ Ta nghe nói, trong số thành trấn của Ngũ Lão hội, ( Vô Ưu Nhạc Thổ ) là nơi khiến người mong chờ nhất. Không những có vô số trò hưởng lạc tuyệt diệu đến mức khó tưởng tượng, còn có kỳ vật Vô Ưu Tinh Cách, một khi uống vào sẽ phiêu diêu như tiên, bước vào cực lạc…” Lữ Phạm hưng phấn kể.
Lý Phàm nhìn chằm chằm hắn một lúc, mới hỏi:” Ta còn nhớ đạo hữu lúc trước từng đương nhiệm chức vụ ( lục sự ) của Bố Chính Đường ở biển Tùng Vân. Nếu đã hưởng lương bổng của Vạn Tiên Minh, nay đã có được tự do, sao không nghĩ cách để tìm về cố hương? Ngược lại, ngươi dường như rất háo hức muốn gia nhập vào Ngũ Lão hội?”
Lữ Phạm nghe vậy liền ngơ ngẩn. Sau đó mồ hôi trên trán hắn liên tục rơi xuống, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Lý Phàm thấy vậy, trong lòng đã có đáp án rồi.
“ Quả nhiên là do tên thư sinh đó bày trò.”
“ Ngũ Lão hội quả là rất biết cách khống chế lòng người.”
Miệng Lữ Phạm lẩm bẩm nói: “Thủ đoạn quá lợi hại, nếu không được đạo hữu nhắc nhở, rất có thể ta sẽ không thể tự mình phát giác được.”
Một lúc sau, Lữ Phạm thở dài một hơi.
“ Khó trách Ngũ Lão hội an tâm cho phép chúng ta tự do rời khỏi. Cho dù lúc này ta biết suy nghĩ của mình đã bị ảnh hưởng, cũng không thể nào thay đổi được suy nghĩ đó.”
“ Cho dù biết rằng Vạn Tiên Minh mới là cố hương, lại không thể sinh ra suy nghĩ muốn trở về…”