“ Sau này nếu đạo hữu còn cần gì khác, có thể đến đây để tìm ta.” Cốc Bân Lương cười híp mắt nhắn nhủ, đưa một Linh phù truyền tin cho Lữ Phạm.
Kiểu dáng của linh phù truyền tin lại giống hệt với Vạn Tiên Minh.
Lữ Phạm cẩn thận cất giữ, sau đó mang theo Lý Phàm có vẻ như vẫn đang ngẩn người luôn đứng yên bên cạnh hắn. Hắn điều khiển ( Phổ Hiền Chân Chu ), xông vào bức tường sương trắng.
Xung quanh là một vùng trắng xóa, cho dù tốc độ cực kỳ nhanh, cũng không thể nào thông qua thị giác để cảm nhận được.
Bên trong phi thuyền, Lữ Phạm nhắm hờ mắt, có vẻ như đang cảm ứng điều gì đó.
Chờ khi ( Phổ Hiền Chân Chu) xông ra khỏi Phệ Nguyên Bạch Vụ, hắn đầy vẻ hưng phấn mở mắt:” Số tuổi thọ bị trôi mất lại có thể từ mười lăm ngày giảm xuống chỉ còn một ngày. Gần như có thể không cần tính toán rồi! Quả là đáng giá!”
“ Có được thứ này, bức tường sương trắng sẽ không còn ngăn trở được tu sĩ chúng ta nữa. Từ đây trời đất tuy rộng lớn nhưng chúng ta đều có thể đi, sẽ không cần phải lo lắng tuổi thọ bị tiêu hao rồi!”
Trên mặt Lữ Phạm không tránh khỏi có chút tiếc nuối:” Đáng tiếc là thứ này vốn do Vạn Tiên Minh chúng ta phát hiện trước, thế nhưng lại bị Ngũ Lão hội giành được cơ hội phổ cập sử dụng!”
“ Đích thực là một thứ tốt. Nhưng chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, vẫn nên nhanh chóng đi đến ( Nhất Tâm tiên tông ) thôi.” Lúc này thân thể con rối vẫn còn lưu lại một tia chấp niệm đưa ra lời hối thúc.
“ Hê hê, xem ra Tiêu đạo hữu còn nóng lòng hơn ta nữa.” Lữ Phạm trước tiên có hơi bất ngờ, sau đó lộ ra biểu tình ta đây hiểu rõ vì sao. Hắn liền gia tăng tốc độ bay về hướng Bắc.
Lãnh địa Ngũ Lão hội, giống hệt với Vạn Tiên Minh, đất rộng người hiếm.
Trên đường đi, thường thì hơn nửa ngày cũng chưa chắc đã thấy được một tu sĩ khác. Cho dù từ xa có nhìn thấy được vệt ánh sáng do tu sĩ khác phi độn thì song phương cũng sẽ có ý tránh nhau.
Lữ Phạm từng lo lắng sẽ có tu sĩ Ngũ Lão hội đến gây phiền phức, nhưng lại chưa từng phát sinh.
Cứ như thế, một đường bình an vô sự xuyên qua mười mấy châu, một lần nữa bay ra khỏi Tường chắn sương trắng, Phổ Hiền Chân Chu lại bất ngờ mất đi khống chế, rơi thẳng xuống mặt đất.
May là Lữ Phạm phản ứng kịp thời, bay ra khỏi khỏi thuyền, trước khi nó rơi xuống đất, vội thu hồi cất vào nhẫn trữ vật.
“ Nơi đây…”
Hắn ngước đầu nhìn lên bầu trời, chau mày. Vùng đất này có chút khác biệt so với những nơi đã từng đi qua. Khác nhau chỗ nào thì không thể nói chính xác được. Nó chỉ là một cảm giác kỳ lạ, rất rõ ràng, tuyệt đối có tồn tại nhưng lại không thể diễn tả được.
“ Nơi đây là ( Nhất Tâm tiên tông ) sao?” Lý Phàm cũng đang nhìn ngắm xung quanh, giọng nói cũng khôi phục linh động như trước.
“ Trước tiên thử nghe ngóng tình huống đã.” Lữ Phạm đề nghị.
“ Cũng tốt.” Lý Phàm gật đầu đáp ứng.
Vậy nên hai người liền du ngoạn ở Vọng Nguyệt Châu. Bố cục ở nơi này cũng giống với Nhân Đạo Thiên Cảnh, đại đa số nhân khẩu phân bố trong vô số thành trấn, tu sĩ với người phàm độc lập sinh sống.
Nhưng trong quá trình du ngoạn, Lý Phàm với Lữ Phạm đều phát hiện được một số nơi không bình thường.
Trong ( Nhất Tâm tiên tông ) này có vẻ như quá ư…
Hòa thuận?
Chiến đấu, tranh cãi…, những điều này quá bình thường trong giao tiếp nhưng trong Vọng Nguyệt Châu lại cứ như không hề tồn tại. Thậm chí ngay cả việc trả giá giữa hai bên mua bán cũng không hề có.
Một đường đến đây, ai nấy đều khách khách khí khí, đối đãi với người khác rất tốt.
Tuy cảnh tượng như vậy trông có vẻ vô cùng ấm áp, cảm động, nhưng lọt vào mắt Lý Phàm - người đến từ bên ngoài, lại có chút Quỷ Dị rồi.
Do cẩn trọng, hai người cũng giả vờ khoác lên người dáng vẻ tươi cười hòa ái, chỉ mong rằng không quá khác biệt với mọi người. Đồng thời âm thầm tìm hiểu những tin tức thật sự về ( Nhất Tâm tiên tông ).
Trên vùng đất này, đây không phải là một bí mật gì. Chỉ là khi có được đáp án từ mọi người, lại khiến cho bọn Lý Phàm cảm thấy khó tưởng tượng được.
Tất cả những người ở đây, từ nhỏ đã biết được sự tồn tại của ( Vệ Đại Tiên Tông ).
Bọn họ cho rằng vinh quang cao nhất của đời người, là có thể gia nhập ( Vệ Đại Tiên Tông ).
Nhưng rốt cuộc tông môn này nằm ở nơi nào, thông qua biện pháp gì mới có thể gia nhập, bọn họ lại không biết gì cả.
Chỉ có một điều khiến bọn họ luôn tin tưởng không chút nghi ngờ. Đó là chỉ cần “ thành tâm “, chỉ cần “ đủ ưu tú “ là có thể nhận được sự chú ý của Thiên Tôn đại nhân, được chọn để gia nhập vào Vệ Đại Tiên Tông.
Cách nói này nghe có vẻ quá trừu tượng, khiến Lý Phàm với Lữ Phạm cảm thấy có chút bất lực.
Rời khỏi Vọng Nguyệt Châu, trong vòng hơn một tháng, bọn họ lại du ngoạn đến một vài châu khác trong Nhất Tâm tiên tông. Bọn họ phát hiện ngôn từ của những người ở nơi đây đều giống nhau một cách kinh khủng. Khiến hai người vốn có chút mong chờ giờ lại sinh ra chút thất vọng.
“ Tiêu đạo hữu, chúng ta vượt qua mười mấy châu mới đến nơi này, chẳng nhẽ không thể gọi là thành tâm hay sao?”