Châu Tàn Hồng, nội thành Vị Xương, trong một tửu lâu, Lữ Phạm uống cạn một chung linh tửu, có chút chán nản hỏi Lý Phàm.
Lý Phàm cứ ngơ ngẩn không trả lời.
“ Hoặc là do thực lực của chúng ta vẫn chưa tới, không đạt đến tiêu chuẩn chọn lựa của Triệu sư tỷ?”
Thần sắc Lữ Phạm có chút mê mang, lẩm nhẩm tự hỏi.
Tuy Lý Phàm chỉ là một sợi tàn niệm nhưng khi nhìn Lữ Phạm mơ hồ có phần ngây dại, tận mắt chứng kiến biến hóa tâm lý của hắn, nên đã phát giác được chút không bình thường.
Lúc bắt đầu, hắn ôm tâm lý có thì tốt không có thì thôi, quyết định đi theo Lý Phàm đến đây chủ yếu là muốn du ngoạn. Đối với vị Triệu sư tỷ mỹ diễm vô song, phong hoa tuyệt đại, Lữ Phạm chỉ có ý tưởng trêu chọc mà thôi, chứ không hề thật sự ngưỡng mộ.
Dù gì thì mỹ sắc đối với tu sĩ mà nói thua xa cảnh giới với tu vi. Nhưng từ khi đến lãnh thổ Nhất Tâm tiên tông, Lữ Phạm lại âm thầm phát sinh một biến hóa nào đó. Hắn ngày càng trở nên hứng thú đối với Triệu sư tỷ và Vệ Đại Tiên Tông.
Càng tiếp xúc càng biết nhiều, thì cái cảm giác “ cầu mà không được, nên lại càng muốn có được trong tay “ đang liên tục ăn sâu vào đầu óc hắn, khiến hắn nhớ nhung không thể quên, ăn không ngon ngủ không yên. Thế nên giờ đây hắn cứ như sắp phát cuồng, gần như đã lạc mất bản thân.
Ngược lại trong lòng con rối này vốn chỉ giữ lại chấp niệm “ gia nhập Nhất Tâm tiên tông “ thì không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Nhưng Lý Phàm lại không nhắc nhở Lữ Phạm. Không phải do hắn không niệm tình giữa hai người mà do Lý Phàm hiểu rõ, bị lực lượng thiên tôn âm thầm dần dần ảnh hưởng, không chỉ một vài lời khuyên giải là có thể thay đổi được.
Nói không chừng khi nhắc nhở về biến hóa của hắn thì hắn lại còn tự đắc nữa đó chứ.
Khi hai người vẫn còn đang chau mày ủ mặt, ai nấy đều vô biểu tình ngồi yên đối mặt với nhau, ngoài đường lại bất ngờ vang lên một trận huyên náo.
“ Châu Tàn Hồng Vạn Tái Lai, lấy tu vi Kim Đan liên tiếp đánh bại ba mươi sáu tu sĩ Nguyên Anh ở châu Nghi Lữ, gây nên sự chú ý cho tiên tôn đại nhân, thành công gia nhập tiên tông!”
“ Không hổ danh là thiên kiều của châu Tàn Hồng chúng ta, thật khiến chúng ta hả giận mà!”
Ha ha, lần này số lượng ( đệ tử tiên tông ) của châu Tàn Hồng chúng ta sắp vượt qua châu Nghi Lữ rồi nhỉ! Xem lần này bọn chúng còn có thể diệu võ dương oai nữa không!”
…
Tiếng bàn tán bên ngoài không ngừng vang đến, hai người Lý Phàm bọn họ nhìn nhau, ngay lập tức chú ý lắng nghe về nguyên do của sự việc.
“ Ta hiểu rồi! Chỉ cần làm ra một số việc đặc biệt, thu hút được ánh mắt của Triệu sư… Thiên Tôn đại nhân, là có thể gia nhập tiên tông!” Lữ Phạm như bừng tỉnh.
Cứ như có một cơ quan vừa được mở ra vậy, Lữ Phạm cực kỳ hưng phấn, lẩm bẩm một mình:” Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!”
Nhưng chỉ một chút sau hắn lại trở nên có chút chán nản:” Kim Đan thắng Nguyên Anh, ta làm không được á!”
Ánh mắt có chút lạc lõng, nhìn đôi tay mình mà miệng cứ lải nhải:” Không được, ta nhất định phải gặp Thiên Tôn đại nhân. Phải tìm một biện pháp…”
Lý Phàm thấy hắn ngày càng trở nên điên dại, không nhịn được mà phải mở lời nhắc nhở:” Lữ đạo hữu…”
Lời vẫn chưa dứt thì đã thấy hắn đứng phắt dậy. Cũng không thèm để ý đến Lý Phàm đang ngồi bên cạnh, bay thẳng ra khỏi tửu lâu, hét lớn:” Lữ Phạm thuộc Diễn Võ đường, ở biển Tùng Vân, Vạn Tiên Minh đang ở đây, ai dám đến đây cùng ta chiến đấu!”
Nghe thấy vậy, Lý Phàm cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Con đường lớn ở thành Vị Xương vốn đang huyên náo ồn ào bất ngờ trở nên tĩnh lặng như tờ. Chỉ còn thân hình hiên ngang của Lữ Phạm đứng ngạo nghễ giữa không trung.
Sau một lúc tĩnh lặng ngắn ngủi, đoàn người cứ như chảo dầu nóng bị xối nước:
“ Một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé cũng dám nói xằng nói bậy!”
“ Tu sĩ Vạn Tiên Minh đều dũng mãnh như vậy sao?”
“ Từ lúc nào mà thứ chó của Vạn Tiên Minh lại dám phách lối ở chỗ Ngũ Lão hội chúng ta như vậy.” Một vị Nguyên Anh râu quai nón đầy mặt, thân hình vạm vỡ tức giận nói, lúc này đã bay đến trước mặt Lữ Phạm, muốn ra tay giáo huấn hắn một trận.
Lữ Phạm cũng không phải hoàn toàn mất đi lý trí, cao giọng đáp: “Ta Kim Đan, ngươi Nguyên Anh, Ngũ Lão hội đều giống ngươi như vậy, thích ỷ lớn hiếp nhỏ sao?”
“ Muốn đánh cũng được, để tu sĩ Kim Đan tới đây!” Lữ Phạm cố ý khiến giọng nói vang vọng khắp thành Vị Xương.
“ Ngươi…” vị tu sĩ Nguyên Anh kia bị cứng họng, biểu tình trên mặt liên tục biến đổi, cuối cùng lại chỉ hắng giọng một tiếng rồi thôi chứ không chọn cách cưỡng chế động thủ.
Đáp xuống mặt đất, hắn quay qua đám người xung quanh, tức giận hỏi:” Tu sĩ Kim Đan châu Tàn Hồng chúng ta đâu, điều chết hết rồi hả!”
Mọi người lúc này mới đồng loạt sực tỉnh. Một vị tu sĩ trẻ áo xanh bay đến:” Tại hạ Khưu Giác Mạch của La Nhân Bang, mong được Lữ đạo hữu chỉ giáo!”
Hắn chắp tay chào, rồi cũng không chờ Lữ Phạm hồi đáp, trực tiếp phát ra một ngọn phi kiếm xông thẳng về phía đối phương. Kiếm quang màu xanh vô thanh vô thức, gần như lập tức đã đến trước mặt Lữ Phạm.