Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 767 - Chương 767. Ăn Sâu Khó Thay Đổi

Chương 767. Ăn sâu khó thay đổi Chương 767. Ăn sâu khó thay đổi

Nếu bị tra ra bọn họ người mang yêu pháp của Huyền Thiên giáo, kết cục ắt hẳn thê thảm vô cùng. Bị phế bỏ tu vi chỉ sợ đều là nhẹ.

Sau khi trải qua một phen thương thảo chật vật, hai người quyết định không đến thời khắc tất yếu thì tuyệt đối không tiến hành song tu.

Kế hoạch tốt đẹp đấy, nhưng mà...

Lại năm năm trôi qua, bình cảnh quỷ dị lại lần nữa xuất hiện trong cơ thể hai người.

Mặc cho bọn họ tu hành thế nào cũng không cách nào tiến thêm.

Hai người kiên trì một năm trong cơn giãy dụa.

Một năm ròng rã, bọn họ đều không nghỉ ngơi một khắc, toàn bộ tinh lực đều dùng hết trên tu hành.

Nỗ lực lấy nhân lực phá vỡ bình cảnh.

Nhưng lại tốn công vô ích.

Cảm giác tuyệt vọng khi tu vi trước sau vẫn dậm chân tại chỗ dày vò hai người.

Mà Lý Phàm và Triệu sư tỷ cũng đều là người một lòng hướng đạo, quyết không cho phép bản thân vĩnh viễn dừng lại ở cảnh giới trước mắt.

Thế là vào năm bị cấm đoán thứ chín, bọn họ thực sự không nhịn được nữa lại tiến hành song tu lần thứ ba.

Củi khô lửa cháy, tư vị tiêu hồn càng sâu hơn trước.

Không ngoài dự liệu, sau khi song tu, bình cảnh biến mất không còn tung tích. Tu vi của hai người cũng tiến thêm một bước.

Tuy không đột phá tại chỗ nhưng cũng cách không xa.

Hai người sau khi kích tình, bình tĩnh trở lại lại cảm thấy sợ hãi.

Một là vì bọn họ sợ hãi chuyện tu hành công pháp Huyền Thiên giáo bị phát hiện.

Hai là vì “Thiên Địa Giao Chinh Phú” này quỷ dị như vậy, bọn họ lo lắng sau này e rằng cả đời đều bị nó khống chế.

Hai người đều là người tâm cao khí ngạo, khó có thể chịu đựng loại chuyện như vậy xảy ra.

Khoảng thời gian cuối cùng, bọn họ không tu hành. Mà là cả ngày sớm chiều có nhau, cuộc sống giản dị như đôi phu thê người phàm.

Đồng thời nghiên cứu con đường phá giải.

“Vạn vật trời sinh, lúc mất cũng có lời của thiên phụ địa mẫu. Sinh linh trong phàm thế từ ngày sinh ra, trên người đã có ‘ấn ký’ thiên địa để lại.”

“Nghe đồn Huyền Thiên giáo trộm quyền năng của trời, cũng nắm giữ phó thác của thiên địa, quyền năng thay đổi loại ‘ấn ký’ này.”

“Dù là người phàm tay không tấc sắt, sau khi được Huyền Thiên giáo ‘sắc phong’ cũng có thể không khác gì những người tu hành chúng ta bây giờ.”

“Thậm chí, tục truyền các Thiên Vương Huyền Thiên giáo còn nắm giữ cái gọi là ‘quả vị trường sinh’. Bất kể là ai có được thì đều có thể được chứng trường sinh, thọ cùng trời đất.”

Triệu sư tỷ kể cho Lý Phàm những kiến thức bí ẩn mình nghe được từ các nơi.

“Được chứng trường sinh...” Trong mắt Lý Phàm lóe lên một vẻ khó hiểu.

“Sư tỷ, ý của ngươi là công pháp Huyền Thiên giáo cũng mang loại năng lực ‘ấn ký’ này?”

Triệu sư tỷ than nhẹ: “Chỉ là phán đoán của ta mà thôi. Huyền Thiên giáo bây giờ tồn tại trên thế gian chỉ qua đôi câu vài lời. Nhưng từ trong câu chữ thì có thể mơ hồ biết được, Huyền Thiên giáo lúc trước đáng sợ cỡ nào. Giáo quy sâm nghiêm, giống như luật trời. Chắn ngang thiên hạ, không người dám trái.”

“Tuy chỉ là u linh khơi đống tro tàn, nhưng chúng ta muốn thoát khỏi cũng không phải chuyện dễ.”

Lý Phàm nắm lấy tay sư tỷ, ánh mắt kiên định: “Yên tâm, chúng ta nhất định có thể làm được.”

Thời gian qua nhanh, rất nhanh thời hạn cấm đoán mười năm đã đến.

Cửa phòng cấm đoán mở ra, hai người mang tâm trạng thấp thỏm đi ra phòng tạm cấm đoán.

Vốn dĩ bọn họ còn có chút lo lắng, bản thân tiến bộ nhanh như vậy trong vòng mười năm sẽ dấy nên nghi ngờ.

Song khi bọn họ lần nữa trở về sơn môn lại ngạc nhiên phát hiện, hiện tại chút tiến bộ tu vi của bọn họ đã hoàn toàn không được tính là gì.

Thì ra ở năm thứ hai bọn họ bị cấm đoán.

Khi đó có cái gọi là “tân pháp” lặng lẽ lưu truyền.

Hút thiên địa chi linh, mượn thiên địa chi kỳ, dòm thiên địa chi pháp...

Cho đến nghịch thiên địa chi lý.

Hoàn toàn tương phản với cảm ứng thiên đạo, thuận thiên mà tu bây giờ. Cướp thiên đoạt địa, không từ thủ đoạn.

Nhưng hiệu quả thực tế lại hơn xa pháp tu hành bây giờ.

Lúc mới đầu, trưởng bối trong môn còn coi “tân pháp” là đường tắt, đường nhỏ, chẳng thèm ngó ngàng tới.

Nhưng theo chuyện có đệ tử trong môn phái âm thầm lén lút tu luyện, từ đó tiến bộ thần tốc.

Liên tiếp xuất hiện chuyện tu vi đệ tử vượt xa sư phụ trong thời gian rất ngắn.

Sau đó tình huống bắt đầu xảy ra biến hóa.

Nhìn thấy một đám đệ tử phía dưới tu vi tăng lên vèo vèo, các trưởng lão Đại Đạo tông bắt đầu ngồi không yên.

Tuy nói Đại Đạo tông bây giờ vẫn phải để ý chức vị tôn ti, bối phận cao thấp.

Nhưng pháp tắc xưa nay mạnh được yếu thua của Tu Tiên giới lại khó mà thay đổi.

Trước kia các trưởng lão dựa vào tu vi và địa vị của bản thân nắm chắc trong tay quyền lực của tông môn.

Nhưng bọn họ còn chưa già lại thấy cảnh giới tu hành của mình bị các đệ tử trong môn phái đuổi kịp, thậm chí vượt qua.

Mắt thấy địa vị thống trị bị khiêu chiến, sao bọn họ có thể lại thờ ơ được nữa.

Sau đó các trưởng lão thượng tầng cũng chia làm hai phái.

Một phái cho rằng “tân pháp” cướp trời đoạt đất, tu hành nhanh thì nhanh nhưng tuyệt đối không phải chính đạo. Cứ như vậy mãi sẽ tạo thành thương tổn không thể nghịch chuyển cho thiên địa, cần cấm đoán triệt để.

Bình Luận (0)
Comment