Bởi vậy trong những năm gần đây, bọn họ cũng chỉ thuộc làu sau đó huỷ đi bản gốc chứ không tiến hành tu luyện.
“Nếu như vạn bất đắc dĩ cũng chỉ đành chuyển tu những công pháp bản đơn lẻ này của Huyền Thiên giáo.” Lý Phàm rất rõ, địa vị của mình trong Đại Đạo tông tuyệt đối không thể so sánh với mấy đệ tử hạch tâm. Chắc chắn là đối tượng bị vứt bỏ trước.
“May mà tốc độ tu hành tân pháp cực nhanh, dù là làm lại từ đầu cũng có thể tu luyện về lại rất nhanh.”
“Một hớp uống một miếng ăn cũng là việc có định trước. Ai từng nghĩ kỳ ngộ lúc thiếu thời lại phát huy tác dụng mang tính chất quyết định ở nhiều năm sau. Có những bản đơn lẻ này, cho dù đại kiếp thiên địa như vậy, chỉ cần cẩn thận một chút ta cũng có thể yên ổn vượt qua.” Ánh mắt Lý Phàm chớp nháy, tâm thần đắm chìm vào nội dung trong công pháp.
Hội nghị cao tầng nhất của Đại Đạo tông không tiếp tục bao lâu, rất nhanh chưởng môn Quý Trường Tịch đã tuyên bố chiếu lệnh, ổn định lòng người.
Hắn bảo các đệ tử không cần kinh hoảng, thập tông Tiên đạo đã bắt đầu nghiên cứu đối sách.
Sau đó hạ lệnh triệu hồi đệ tử bên ngoài Đại Đạo tông, muốn mở ra đại trận hộ tông, phong bế sơn môn vào không lâu sau.
Đồng thời đan phòng toàn lực luyện chế dược vật kéo dài tuổi thọ, chuẩn bị bất trắc.
...
Theo từng mệnh lệnh được hạ, trái tim hoảng loạn của chúng đệ tử cũng từ từ bình tĩnh lại.
Thập tông Tiên đạo truyền thừa ngàn năm. Hẳn là có thể tìm được phương pháp ứng đối.
Phần lớn đệ tử đều nghĩ như vậy.
Trong bầu không khí áp lực cực độ, đã qua ba năm.
Ba năm qua đi, dù rằng các tu tiên giả trải qua đủ loại thử nghiệm lại đều vẫn không tìm được phương pháp ứng đối ‘pháp không thể đồng tu’.
Ngược lại bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tin đồn vì tranh đoạt công pháp, đại tiểu tông môn chinh phạt lẫn nhau dẫn đến vô số môn phái biến mất.
Tin tức tốt duy nhất là, vị Truyền Pháp thiên tôn từ nay xuất quỷ nhập thần bỗng nhiên hiện thân.
Mạnh mẽ xông vào Thái Thượng tông, đòi tới phần Hóa Công trong “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh” cho tu sĩ thiên hạ.
Có loại diệu thuật này, cho dù bị ép huỷ bỏ công pháp cũng sẽ không tổn thất bao nhiêu tu vi.
“Ta trái lại có chút cảm kích Truyền Pháp hắn.” Lý Phàm vận chuyển “Đoạn Hồn Chiếu Thần Công”, cảm giác được tu vi thuần tịnh trong đan điền nhanh chóng tăng lên cảnh giới của mình, không kiềm được cảm thán.
“Hừ, cảm kích hắn? Nếu như không phải hắn làm ra tân pháp thì sao lại có chuyện thiên địa phản phệ, đại kiếp buông xuống xảy ra. Rắp tâm hại người, động cơ không thuần!” Triệu sư tỷ hừ lạnh nói.
“Theo như lời của chưởng môn, ngay từ đầu khi hắn truyền bá tân pháp, thập tông Tiên đạo đã từng điều tra lai lịch của người này.”
“Tiếc là hình như không thể tra ra dị thường gì.”
“Khi đó bọn họ lại quá mức ngạo mạn, không để vị Truyền Pháp này vào mắt. Lại có...”
“Lại có chuyện khác cần xử lý, vì vậy lại bỏ sót hắn.”
“Chờ lấy lại tinh thần, tân pháp đã truyền ra như lửa cháy lan trên đồng cỏ khô, thế lớn khó thu!”
“Đáng hận!”
Triệu sư tỷ cũng chuyển tu công pháp lạnh giọng nói, trong mắt lóe lên một tia sát ý.
Lý Phàm chú ý tới một phận cố ý ẩn giấu trong lời nói của Triệu sư tỷ, trong lòng hơi động.
Nhưng mà cũng không truy hỏi đến cùng.
Tuy là đạo lữ, nhưng nàng là đạo tử của Đại Đạo tông, đã định sẵn sẽ tiếp xúc với một số chuyện cực kỳ bí mật.
Không thể giải thích rõ cũng là chuyện bình thường.
“Dù thế nào đi nữa, hắn cướp đoạt và công bố “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh”, xem như gián tiếp cứu vô số tu sĩ, có thể được xem là công đức to lớn.” Lý Phàm cảm thán.
Đột nhiên như nghĩ tới điều gì, Lý Phàm hơi giật mình.
“Làm sao vậy?” Triệu sư tỷ nhận ra sự khác lạ của Lý Phàm, có chút kinh ngạc hỏi.
“Nghịch thiên địa chi lý...” Lý Phàm xoay đầu lại, nhìn thẳng vào Triệu sư tỷ.
“Pháp không thể đồng tu, đây cũng là thiên địa chi lý à? Nếu có tu sĩ thay đổi lẽ thường này, chứng đạo trường sinh, như vậy Huyền Hoàng giới không phải đã được cứu rồi sao?”
Triệu sư tỷ trầm mặc một lát, khẽ lắc đầu: “Ngươi nghĩ không sai, quả thật có các tiền bối muốn làm như thế.”
“Nhưng chẳng có ai ngoại lệ, tất cả đều thất bại.”
“Thiên địa chi lý càng mạnh, muốn nghịch chuyển nó thì càng thêm khó. Pháp không thể đồng tu, chính là thay đổi tự nhiên xuất hiện của thiên địa vì muốn chống lại tu sĩ chúng ta.”
“Nói sâu hơn thì đạo lý này vốn dĩ đã từng bị nghịch chuyển một lần. Muốn nghịch chuyển lần nữa, độ khó khăn đâu chỉ gấp bội.”
“Không phải vậy, anh kiệt trong thập tông Tiên đạo có vô số, tại sao lại chẳng có ai đi nghịch chuyển ‘Truyền Pháp thiên tôn chi lý’, phá hủy triệt để căn cơ của pháp?”
Triệu sư tỷ giải thích cho Lý Phàm.
Lý Phàm ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của sư tỷ, rơi vào trầm tư.
Sau ba năm hỗn loạn, các tu sĩ dường như đã dần dần quen thuộc với đạo lý pháp không thể đồng tu.
Chỉ là cảnh giới tu hành không cách nào tăng lên mà thôi, vừa hay đã giảm bớt đi công sức tu hành, mỗi ngày lười biếng đi dạo, du ngoạn trong tông môn.
Thời gian trôi qua cũng không tệ.
Mà những người có thiên phú siêu tuyệt kia dưới sự sắp xếp của trưởng bối trong tông môn, đạt được đãi ngộ một mình tu luyện duy nhất một pháp.