Sau cuộc song tu tiêu hồn như trước kết thúc, Lý Phàm lại phát ra giọng điệu nghi ngờ.
“Sao thế?”
Triệu sư tỷ còn chưa tỉnh táo lại từ trong vui thích nhất thời không nhịn được hỏi.
“Sao lại có cảm giác hiệu quả song tu lần này không tốt lắm nhỉ?”
Lý Phàm cau chặt mày.
“Lẽ nào là lại gặp phải bình cảnh kia?”
Sau khi hợp đạo, tu vi lúc song tu tăng lên đã trở nên không còn quá rõ rệt nữa. Cho nên Triệu sư tỷ không phát hiện dị thường trước tiên.
Nhưng lúc này trải qua Lý Phàm nhắc nhở, sau khi kiểm tra một phen lại hơi biến sắc.
“Không tồn tại bình cảnh, nhưng hiệu dụng lại giảm mạnh.”
“Một lần nữa, thử lại xem.”
Lý Phàm gật đầu đồng ý.
Hồi lâu sau.
Vẻ mặt Lý Phàm nghiêm trọng: “Sao lại đột nhiên mất đi hiệu quả?”
“Chẳng lẽ “Thiên Địa Giao Chinh Phú” này...”
Đang nói, hai người lại chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào và huyên náo.
“Không phải công pháp song tu, mà là tất cả công pháp...”
“Đều xảy ra vấn đề!”
Triệu sư tỷ cuối cùng phản ứng lại, bất thình lình đứng lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Qua lời nhắc nhở của Triệu sư tỷ, trong lòng Lý Phàm chợt nhảy dựng, vội vàng thử vận chuyển công pháp sở tu của bản thân “Động Hư Cửu Chuyển Chân Quyết”.
“Động Hư Cửu Chuyển Chân Quyết” là công pháp hắn chuyển tu sau khi thăng cấp Hóa Thần cảnh.
Uy năng của nó tuy kém “Tru Thiên Đại Đạo Kinh” nhưng cũng cực kỳ không tầm thường.
Trực chỉ Trường Sinh kỳ, có thể gọi là vô thượng đại pháp.
Động hư cửu chuyển, mỗi chuyển đều thông qua thấu triệt bản thân, minh ngộ ra một thần thông thuộc về mình. Ở bất cứ môn phái nào cũng đều là tồn tại thuộc cấp bậc bảo vật trấn giáo.
Bình thường mà nói, chỉ có trưởng lão và số ít đệ tử hạch tâm trong môn mới có tư cách tu luyện.
Lý Phàm cũng dính ánh sáng thăng cấp đạo tử của Triệu sư tỷ mới ngoại lệ đạt được cơ hội tu hành môn công pháp này.
Nhưng lúc này đây...
Sau khi công pháp vận chuyển mấy chu thiên không chỉ tu vi không đạt được bất kỳ gia tăng nào. Ngược lại trong lòng còn mơ hồ cảm ứng được phương vị của mấy sư huynh đệ đồng tu “Động Hư Cửu Chuyển Chân Quyết”.
Thậm chí càng ngưng thần cảm ứng, trong lòng lại càng không tự chủ được dâng lên một luồng sát ý.
“Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?!” Lý Phàm vừa kinh vừa sợ, sắc mặt cũng nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
“Pháp không thể đồng tu... Đây là phản phệ của thiên địa...” Triệu sư tỷ ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong miệng lẩm bẩm tự nói: “Không nghĩ tới kiếp nạn ta dự cảm được lúc trước lại lấy phương thức thế này buông xuống.”
Pháp không thể đồng tu.
Lý Phàm nghe được mấy chữ này bèn cảm thấy một trận hãi hùng khiếp vía. Chỉ cần hơi nghĩ lại, trước mắt bỗng như nhìn thấy Tu Tiên giới sắp đến sẽ có một hồi gió tanh mưa máu không cách nào ngăn cản.
Kể từ lúc bước lên con đường tu hành, hắn chưa từng cảm thấy sự sợ hãi ăn sâu vào xương cốt như lúc này.
Chỉ có điều bây giờ hắn dẫu sao cũng là tu sĩ Hóa Thần, đặt bên ngoài cũng coi như nhân vật có số má nổi tiếng.
Lúc này tuy kinh hãi nhưng không hoảng loạn, đi qua đi lại trong phòng, Lý Phàm cau mày, suy tư.
““Thiên Địa Giao Chinh Phú” chỉ có hai người chúng ta tu hành, hiệu quả tuy giảm bớt không ít nhưng cũng chưa tới mức hoàn toàn vô hiệu.”
“Nói như vậy, số lượng người tu hành cùng một môn công pháp càng nhiều, hiệu quả hạn chế càng mạnh?”
“Gần như có thể đoán được, ảnh hưởng của dị biến lần này gần này đối với tất cả tông môn trong thiên hạ đều mang tính chất huỷ diệt. Hễ tí mấy vạn, mấy chục vạn đệ tử, nào có nhiều công pháp cung cấp cho môn nhân tu luyện như vậy được!”
“Vạn Tiên Minh kia cũng sẽ không khá hơn, thậm chí sợ rằng sẽ còn thảm hơn chúng ta! Suy cho cùng cũng là tổ chức vừa hưng khởi không lâu, nội tình không được thâm hậu như thập tông Tiên đạo chúng ta. Số lượng công pháp có hạn, nghe nói phần lớn thành viên hạ tầng đếm được của bọn họ đều tu luyện ‘Thiên La Thần Công’.” Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia che giấu.
“Đây là kiếp nạn của toàn thể tu sĩ chúng ta.”
Lý Phàm quay đầu nhìn về phía Triệu sư tỷ, sau khi do dự một lát vẫn lên tiếng nhắc nhở: “Pháp không thể đồng tu tất sẽ có chọn hay bỏ. ‘Tru Thiên Đại Đạo Kinh’ sư tỷ ngươi sở tu xung đột với chưởng môn...”
Sắc mặt Triệu sư tỷ cũng hiện ra một tia hàn quang.
Đang muốn nói chuyện, ngoài phòng lại chợt truyền đến từng đợt tiếng chuông vang dồn dập mà lanh lảnh.
“Chưởng môn triệu tập nghị sự khẩn cấp, chắc hẳn là vì thương nghị nên ứng đối ra sao với kiếp nạn lần này, ta đi trước.”
Chờ bóng dáng của nàng biến mất không thấy, giọng nói bình thản mới truyền vào trong tai Lý Phàm.
“Yên tâm, ta có chừng mực.”
Lý Phàm nhìn về phía đại điện tông môn trên đỉnh núi, vẻ mặt khó hiểu.
“Không thể đồng tu...”
Đơn độc một mình đi vào trong mật thất của phòng. Trong đầu Lý Phàm nhớ lại nội dung mấy quyển công pháp thu được trong di tích Huyền Thiên giáo trước đây.
Ngoài “Thiên Địa Giao Chinh Phú” ra còn có ba môn công pháp “Vạn Cổ Duy Ngã Quyết”: “Đoạn Hồn Chiếu Thần Công”: “Thiên Ai Địa Đỗng Kinh”.
Những công pháp này, Lý Phàm và Triệu sư tỷ cũng từng lén cùng nhau nghiên cứu.
Chỉ là công pháp của Huyền Thiên giáo bất kể là phương thức tu hành hay là biểu hiện sau khi tu hành đều khác một trời một vực công pháp bây giờ. Hơn nữa rất có thể sẽ giống như pháp song tu, tồn tại một loại ấn ký, hạn chế không rõ ràng nào đó.