May mà Triệu sư tỷ khăng khăng một mực với Lý Phàm, lúc này mới làm cho áp lực trên người Lý Phàm vơi đi phần nào.
Chẳng qua vì trường sinh cũng tốt, vì bảo vệ Triệu sư tỷ cũng được.
Từ đó về sau, Lý Phàm càng tu hành chăm chỉ hơn.
Linh thạch, đan dược không thiếu, lại thêm song tu của “Thiên Địa Giao Chinh Phú”, cảnh giới của Lý Phàm càng ngày càng tăng.
Thoáng chốc đã qua mười ba năm.
Một ngày này, trời sinh dị tượng.
Toàn bộ sinh linh Huyền Hoàng giới đều nhìn thấy một lão giả mũ cao mặt mũi hiền lành đội trời đạp đất, lấy tay chống trời.
Dị tượng không kéo dài bao lâu.
Nhưng trong lòng tất cả tu sĩ đều dâng lên một tình cảm phức tạp khó mà diễn tả bằng lời.
Giống như bi thương, giống như mờ mịt, giống như phẫn nộ.
Rất nhiều tâm tình lẫn lộn cùng nhau, ngũ vị tạp trần.
Sau khi hình ảnh ão giả biến mất, tất cả tu sĩ đều dần hiểu ra.
Hôm nay Truyền Pháp tiên tôn chứng đạo trường sinh.
Từ nay về sau, mọi người cần tôn xưng hắn là ‘Truyền Pháp thiên tôn’.
Hắn lấy một người lực lượng thay đổi con đường tu hành của thiên hạ. Từ đây tu sĩ chỉ có thể dựa theo phương pháp tu hành cướp trời đoạt đất hắn định ra mà tu luyện.
Tuy đã qua nhiều năm, tuyệt đại đa số tu sĩ thiên hạ hiện nay đều đã đổi tân pháp.
Nhưng vẫn còn có không ít người vất vả kiên trì con đường cựu pháp ‘thiên nhân hợp nhất’.
Hiện tại hắn lại trực tiếp cắt đứt đường cũ.
Những tu sĩ cổ pháp bị gọi đùa vì “đồ cổ” này, có người tự sát chết trong tuyệt vọng.
Có người giận dữ mà đi, từ đây ẩn thế không ra.
Hỗn loạn diễn ra khắp mọi nơi trong Huyền Hoàng giới, bên trong Đại Đạo tông cũng như thế.
Tân pháp đã thành, thế không thể đỡ.
Những hỗn loạn này chỉ là trong đại thế cuồn cuộn hiện lên bọt nước mà thôi, không thể thay đổi hướng chảy của cả nhánh sông.
Sau khi hỗn loạn lắng lại, nghênh đón thời kỳ tăng trưởng kiểu hoà bình và bạo phát hiếm thấy.
Số lượng tu sĩ và chất lượng cảnh giới đều lấy một loại tốc độ cực kỳ đáng sợ tăng lên.
Ngay cả hạng người thiên tư bình thường như Lý Phàm sau khi đổi tân pháp, dưới tình huống tài nguyên không thiếu cũng chỉ dùng hơn hai mươi năm đã thăng cấp đến cảnh giới Hóa Thần.
Càng đừng nói tới đệ tử tinh anh còn lại trong môn.
Nếu không phải số lượng thiên địa chi phách quá mức thưa thớt, thời cơ xuất hiện cũng không thể phỏng đoán.
Chỉ sợ thế gian sẽ xuất hiện lượng lớn tu sĩ Hợp Đạo kiểu xả khí.
Triệu sư tỷ làm đệ tử hậu bối được chú ý nhất Đại Đạo tông, sau khi thông qua trùng điệp khảo nghiệm, cuối cùng hợp đạo thành công.
Trở thành một trong mấy đệ tử chân truyền ít ỏi của Đại Đạo tông.
“Chúc mừng, chúc mừng! Bây giờ nước lên thì thuyền lên, trước kia Hóa Thần là có thể làm chân truyền, hiện tại chỉ có Hợp Đạo mới có tư cách đảm nhiệm.” Lý Phàm hôn Triệu sư tỷ, ôm nàng chúc mừng.
Song trên mặt của đối phương lại không có bao nhiêu vui mừng. Vậy mà hiện ra một tia lo âu hiếm thấy.
Lý Phàm sớm chiều ở chung cùng nàng mấy chục năm, vô cùng hiểu nàng không nhịn được hết sức kinh ngạc. Chuyện này xảy ra trên người Triệu sư tỷ hiếm thấy lắm nha.
Ngay sau đó quan tâm hỏi thăm: “Sư tỷ ngươi đang lo lắng chuyện gì?”
“Lúc ta đột phá bỗng dưng lòng sinh cảm ứng.” Triệu sư tỷ phất tay, phong bế không gian xung quanh.
Sau đó lặng lẽ truyền âm nói: “Tu Tiên giới nhìn như phồn hoa, náo nhiệt vô cùng hiện giờ thật sự như lửa lớn đun dầu. Tuy phồn thịnh tới cực điểm nhưng cũng có một loại nguy cơ nào đó ẩn giấu.”
“Một khi nó bộc phát ra...”
Lý Phàm kinh hãi.
Hắn biết trong nháy mắt khi đột phá cảnh giới Hợp Đạo lúc cái kia, gần như gần kề vô hạn với cảnh giới tu hành ‘thiên nhân hợp nhất’ của cổ pháp lúc trước. Cảm ngộ trong giai đoạn này tuyệt đối không phải bắn tên không đích.
Tuy không biết nguy cơ đến từ đâu, nhưng cũng không trở ngại hai người lo trước tính sau.
Đồng tu nhiều năm, giữa hai người đã sớm chặt chẽ không thể tách rời, trở thành một thể cùng chung lợi ích.
Không làm kinh động người khác, cùng lúc hai phu thê bọn họ tu hành như thường lệ cũng lén lút thu thập tài nguyên. Chuẩn bị sẵn sàng cho cự biến thiên địa có thể sẽ tùy thời buông xuống không lâu sau đó.
Bọn họ không nghĩ tới, một lần chờ này là hơn ba mươi năm.
Thời gian trôi nhanh, vẫn luôn không có nguy cơ hiển hiện. Phu thê hai người cũng đều coi dự cảm ngày xưa trở thành ảo giác.
Trong ba mươi năm, Triệu sư tỷ lấy tu vi ngày càng tinh xảo và chiến lực cấp nghiền áp.
Trở thành đạo tử khâm định của Đại Đạo tông, được trao “Tru Thiên Đại Đạo Kinh”.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, nhiều năm sau, chờ chưởng môn đương nhiệm mất, nàng chính là chưởng môn Đại Đạo tông đời tiếp theo.
Tâm trạng Triệu sư tỷ kích động, Lý Phàm cũng cảm thấy vui mừng phát ra từ nội tâm vì nàng.
Nhưng niềm vui của hai người cũng không tiếp tục được bao lâu.
Một ngày này, cự biến thiên địa bọn họ đã gần như sắp quên nó bỗng nhiên buông xuống.
Tới hoảng hốt như vậy, khiến người ta không tưởng tượng được như vậy, khiến các tu sĩ khó mà chấp nhận như vậy.
Vì thế “chuẩn bị” của bọn họ trong những năm này đều thành một trận chê cười.
Lý Phàm và Triệu sư tỷ lúc song tu, ban đầu cảm nhận được dị thường.
“Hửm?”