Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 779 - Chương 779. Đế Tam Đưa Kỳ Sách (2)

Chương 779. Đế Tam đưa kỳ sách (2) Chương 779. Đế Tam đưa kỳ sách (2)

“Dĩ nhiên, Huyền Hoàng giới rất lớn, dựa vào hai người các ngươi chắc chắn không được. Không chỉ Đại Đạo tông chúng ta, tông môn còn lại cũng sẽ phái ra đệ tử cứu vớt tính mạng người bình thường.”

Triệu sư tỷ đầu tiên là nói tuân mệnh, sau đó lại đưa ra ngờ vực trong lòng mình: “Nếu là ngày trước, những tu sĩ đó có lẽ sẽ còn sợ danh tiếng của thập tông Tiên đạo chúng ta mà thu tay, không đồ sát người phàm nữa. Nhưng hiện giờ đám người điên cuồng đó phần lớn đã bệnh tình nguy kịch...”

Quý Trường Tịch cũng biết ý nàng, xua tay cắt ngang, nói tiếp: “Những người đã hoàn toàn đánh mất lý trí thì không cần phí nhiều lớn, trực tiếp giết bọn họ là xong việc. Còn người khác thì có thể nói cho bọn họ, thập tông Tiên đạo chúng ta đã nghĩ ra biện pháp ứng đối ‘tiên ôn’. Bảo bọn họ kiên nhẫn chờ đợi, đừng tạo sát nghiệt vô tội nữa.”

Triệu sư tỷ nghe vậy, thần sắc không khỏi trở nên có phần quái lạ: “Thật sự đã tìm ra phương pháp ứng đối ‘tiên ôn’ sao?”

Ngoài dự liệu của nàng, Quý Trường Tịch thế mà khẽ gật đầu: “Vẫn là đề nghị do Trường Sinh thú của Ngự Thú tông đưa ra. Nếu ‘tiên ôn’ bắt nguồn từ người phàm, người phàm lại không thể hoàn toàn giết hết. Vậy thì chỉ cần trục xuất hết bọn họ tới trong mỗi động thiên, tiểu thế giới phụ thuộc Huyền Hoàng giới là được.”

“Không có người phàm, chắc hẳn nồng độ ‘tiên ôn’ của Huyền Hoàng bản giới sẽ giảm xuống trên diện rộng. Sau này lại loại bỏ triệt để ảnh hưởng của nó cũng không phải việc gì khó. Ít nhất có thể để tu sĩ chúng ta sinh hoạt bình thường thì vẫn có thể làm được.”

“Tuy là tính cụ thể khả thi thực tế của phương án vẫn đang được thảo luận, đánh giá, nhưng hẳn không có vấn đề gì lớn.”

“Kế hoạch di dời lớn...”

“Ngươi cứ nói vậy với những tu sĩ kia! Có một tia hy vọng, bọn họ hẳn không đến mức điên cuồng như vậy.”

Sau đó Lý Phàm và Triệu sư tỷ nhận lệnh xuống núi.

Bởi vì hàng loạt người phàm chết đi, nồng độ tiên ôn trong môi trường tăng vọt.

Để ứng đối, trước khi đi Quý chưởng môn ban thưởng cho hai người đủ loại vật tư sung túc bao gồm cả Tạo Hóa Tử Kim đan.

Nhưng mấy thứ này lại không đủ để hoàn toàn giảm đi tâm trạng nặng nề của hai người.

Nói cho cùng, sau khi xác nhận tin tức ‘tiên ôn’ có thể cảm nhiễm nhiều lần, bọn họ biết dù có chuẩn bị sung túc cỡ nào, phòng ngự đúng chỗ ra sao, dưới sự tiếp xúc thường xuyên cũng khó tránh sẽ lại lần nữa nhiễm phải loại bệnh lạ kia.

Trước đó một tháng, đủ loại đau đớn lúc nhiễm bệnh vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Là người tu hành, bọn họ đã rất lâu chưa phải chịu loại cảm giác sống không bằng chết này.

Nếu như lặp đi lặp lại nhiều lần không ngừng không nghỉ...

Tư vị đó sợ rằng còn không bằng trực tiếp giết bọn họ.

Đương nhiên đây chỉ là lời giận nhất thời.

Triệu sư tỷ và Lý Phàm đều là người một lòng hướng đạo, chỉ cầu trường sinh, sao lại dễ dàng từ bỏ tính mạng của mình như vậy được.

Nhưng mệnh thầy khó trái, cho dù Triệu sư tỷ nàng hiện tại là đạo tử Đại Đạo tông cao quý cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh.

“Việc này vẫn có hơi cổ quái. Ta từng nghe ngóng, những tông môn thập tông khác tuy nói cũng phái ra đệ tử hành tẩu thiên hạ nhưng tối đa chỉ là hàng ngũ chân truyền. Chưa từng nghe nói có tông nào như Đại Đạo tông chúng ta, phái ra cả cấp bậc đạo tử!” Lý Phàm khẽ lắc đầu, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

“Sư tỷ ngươi là người được chọn cho vị trí chưởng môn đời tiếp theo, tôn quý cỡ nào. Thời buổi rối loạn như này, chuyện sư tỷ ngươi nên làm nhất là ở yên trong sơn môn bế quan, nỗ lực đề cao tu vi bản thân. Chứ không phải làm nhiệm vụ không đâu vào đâu này. Nếu lỡ đâu...”

Lý Phàm liếc mắt nhìn đối phương, lúc này mới nói thêm: “Ta nói là lỡ đâu sư tỷ ngươi gặp phải bất trắc, vẫn lạc, như vậy tông môn phải tốn chi phí bao lớn để bồi dưỡng một đạo tử khác?”

“Vốn liếng đổ lên người ngươi trước đó lại chẳng phải là trôi hết theo dòng nước?”

“Quyết định của Quý chưởng môn lần này thực sự có chút khó mà lý giải. Còn cố tình cả đám trưởng lão đều không có ý kiến phản đối gì hết...”

Triệu sư tỷ liếc Lý Phàm, lạnh nhạt nói: “Sư đệ, ngươi nghĩ nhiều rồi. Đại Đạo tông chúng ta là người đứng đầu tiên môn thiên hạ, phái đạo tử ra mặt không phải là đang tỏ ra coi trọng việc này à.”

“Huống chi...”

Âm thanh của nàng bỗng hơi trầm thấp: “Sư đệ, nếu là lúc trước, suy đoán của ngươi có lẽ đúng. Nhưng hiện giờ...”

“Thời đại đã thay đổi.”

Lý Phàm tức khắc hoảng sợ.

Đúng vậy. Hắn vẫn còn đắm chìm trong thời đại tu tiên lớn phồn hoa lúc trước, hình thức tư duy vẫn chưa thay đổi lại.

Tu Tiên giới bây giờ là một cây củ cải một cái hố.

Đạo tử gì đó tu vi gia tăng càng nhanh, trong mắt trưởng bối tông môn ngược lại là một loại uy hiếp.

Trước kia còn có thể cộng tu công pháp, nếu không muốn làm chưởng môn còn có thể làm Thái Thượng trưởng lão, nhường sớm vị trí chưởng môn.

Nhưng hiện nay, không muốn làm chưởng môn? Tốt thôi, ngươi cũng không thể chiếm lấy “Tru Thiên Đại Đạo Kinh” chứ? Mời đổi công pháp khác đi!

Chuyện này dù là ai cũng không thể chịu đựng được.

Sau đó, chèn ép sụw trưởng thành của đạo tử cũng trở thành lý lẽ nên có.

Bình Luận (0)
Comment