Lý Phàm nghĩ thông suốt các mấu chốt trong đó, thế là không nói nữa.
Hai người theo huyết quang đầy trời đi tới trên một phế tích.
Bọn họ nhớ, mấy năm trước đây nơi này vẫn là một thành trì người phàm phồn hoa vô cùng, nhân khẩu ít nhất hơn năm mươi vạn.
Không nghĩ tới hiện giờ lại hoàn toàn không có chút khí tức sinh mệnh.
Thần thức đảo qua, trong phế tích, bốn phía đều là thi hài người phàm.
Già trẻ gái trái, không buông tha một ai. Cảnh tượng doạ người dù là trong ác mộng kinh khủng nhất cũng chưa từng nhìn thấy.
“Thật sự phát rồ mà...”
Trong mắt Triệu sư tỷ hiện lên sát ý, vừa cẩn thận phòng ngự ứng đối’tiên ôn’ không ngừng truyền đến từ phía dưới, vừa thi pháp truy tra người hành tung gây họa.
“Đi!”
Một lát sau, Triệu sư tỷ tìm được mục tiêu truy tung hóa thành độn quang, nhanh chóng bay khỏi.
Lý Phàm vội vàng đuổi theo.
Chậm hơn một bước, chờ lúc Lý Phàm chạy đến lại phát hiện Triệu sư tỷ có phần mờ mịt ngơ ngác đứng tại chỗ.
Thì ra tu sĩ đồ thành trước đó lại đã nhiễm nặng ‘tiên ôn’, không trị bỏ mình.
Kẻ đầu sỏ gây nên đã chết, lửa giận của Triệu sư tỷ không thể phát tiết.
“Bọn họ có lỗi sao? Nếu như chúng ta không có nhiều đan dược như vậy bảo mệnh, ở ranh giới sinh tử cũng sẽ làm như vậy ư?” Trong lúc nhất thời, Triệu sư tỷ không kiềm nổi hoang mang hỏi.
Lý Phàm đang muốn trả lời lại phát hiện bầu trời trên đỉnh đầu bỗng nhiện hiện ra một tia khác thường.
“Tu sĩ Khúc Tân Phong, phàm tu đạo năm mươi sáu năm, lấy ‘Thâm Sơn Thạch Kiếm’ thành tựu đạo cơ...”
“Bây giờ thân tử đạo tiêu, trả đạo cho trời!”
Cùng lúc khi nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời, tin tức đầu tiên thoáng chốc hiện lên trong đầu Lý Phàm.
“Đây là?” Lý Phàm sửng sốt.
“Ừm?” Triệu sư tỷ lúc này cũng chú ý tới một màn quái dị trên bầu trời này, ngẩng đầu.
Một lúc sau, sắc mặt của nàng có chút khó coi.
Vung ra một luồng kiếm khí muốn đánh tan dị tượng kia.
Nhưng cảnh tượng đó giống như khắc trên cửu thiên, công kích của Triệu sư tỷ chỉ là tốn công vô ích.
“Đây được coi là gì? Ông trời giễu cợt à?”
Lý Phàm trầm mặc không nói.
Pháp không thể đồng tu, tiên ôn.
Hiện tại lại xuất hiện loại “tuyên bố tử vong” quỷ dị này, thật sự không biết sau này còn sẽ thế nào.
Hắn khẽ thở dài.
“Đi thôi, sư tỷ. Đừng ở đây chậm trễ nữa, sớm chút hoàn thành nhiệm vụ, sớm chút về núi thôi.” Lý Phàm lên tiếng khuyên nhủ.
Qua rất lâu, Triệu sư tỷ vẫn không trả lời.
Chỉ đánh cho thi thể của tên Khúc Tân Phong tạo nên sát nghiệt vô biên, bây giờ cũng đã vẫn lạc hôi phi yên diệt.
Lúc này mới hóa thành độn quang bay đi.
Tiếp đó, ước chừng dùng hơn hai năm, hai người đi khắp Huyền Hoàng giới, ngăn cản vô số thảm án phát sinh.
Cùng lúc đánh chết đông đảo tu sĩ mất lý trí cũng cứu vãn đông đảo tính mạng người phàm.
Sau khi biết về kế hoạch di dời lớn, tu sĩ còn lại cũng dần tỉnh táo lại, không tùy ý giết hại người phàm nữa.
Đương nhiên, có chuyện ngẫu nhiên xảy ra nhiều nơi cũng không cách nào tránh khỏi.
Hai người cũng có lòng mà không đủ sức, thực sự không quản được.
Lúc hoàn thành lời dặn dò của chưởng môn, hai người đang muốn dựa theo kế hoạch ban đầu trở về tông môn.
Một mệnh lệnh lại khiến bọn họ có phần bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Thì ra kế hoạch di dời lớn Quý Trường Tịch nói đã chính thức triển khai.
Tạm thời bọn họ không cần trở về.
Ở lại Huyền Hoàng giới, giúp đỡ phối hợp các tông môn lớn nhỏ hoàn thành kế hoạch cực kỳ quan trọng với tất cả tu sĩ này.
Lý Phàm nhìn khuôn mặt u ám gần như muốn chảy ra nước của Triệu sư tỷ, không dám nói lời nào.
Cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ lẳng lặng đứng bầu bạn bên cạnh.
Hồi lâu sau, sắc mặt Triệu sư tỷ khôi phục bình thường.
Nàng nở nụ cười xinh đẹp: “Đi thôi, sư đệ.”
“Mệnh thầy khó trái ha.”
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy Triệu sư tỷ bày ra vẻ mặt như vậy, trong lòng Lý Phàm lại có loại sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời yên lặng hiện lên.
“Ha ha, vâng, sư tỷ.” Hắn cẩn thận từng li từng tí, liên tục không ngừng trả lời.
Nhoáng cái đã trăm năm.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của một đám tu tiên giả, kế hoạch di dời lớn đã được thực hiện xong.
Tất cả người phàm đều bị trục xuất đến trong động thiên, tiểu thế giới, Huyền Hoàng giới cũng theo đó sạch sẽ.
Triệu sư tỷ và Lý Phàm đã mấy trăm năm chưa về tông môn cuối cùng cũng có thể trở về sơn môn.
“Sư tỷ...” Lý Phàm nhìn Triệu sư tỷ sắp bị Quý chưởng môn đơn độc gọi đến, vẻ mặt khó hiểu, muốn nói lại thôi.
“Hửm? Sư đệ ngươi sao vậy?” Nàng nhìn Lý Phàm, ôn nhu hỏi: “Ngươi ta đồng sinh cộng tử hơn trăm năm, còn có gì không thể nói thẳng với nhau sao?”
“Không có gì.” Lý Phàm thoải mái cười: “Sư tỷ ngươi cứ đi đi. Nhớ kỹ, bất kể làm chuyện gì ta đều sẽ ủng hộ ngươi.”
Triệu sư tỷ mỉm cười, đi vào trong đại điện tông môn.
“Ầm!”
Cửa lớn nặng nề ầm ầm đóng lại, Lý Phàm nhìn bóng lưng Triệu sư tỷ biến mất, trong mắt lóe lên một tia phức tạp người khác không dễ dàng phát hiện.
Không thành thật ở chờ bên ngoài đại điện mà là trở lại trên Bồng Lai Phong mình và Triệu sư tỷ cư trú, vơ vét sạch sẽ những đồ vật có giá trị trong động phủ.
Sau đó giả vờ như đang tuần tra, đi đến gần lối ra đại trận hộ tông.