Suy cho cùng hai người cũng đã trăm năm chưa trở về cái “nhà” này.
“Sư tỷ, ở bên ngoài trăm năm, chúng ta liên tục bận rộn việc vặt, hình như đã rất lâu không nghỉ ngơi rồi. Không bằng...” Lý Phàm dò hỏi, phát ra lời mời song tu.
Trong mắt Triệu sư tỷ cũng lóe qua một tia hoài niệm, vẻ mặt kiều mị, vui vẻ đáp ứng.
Sau một phen tiêu hồn, hoài nghi trong lòng Lý Phàm cũng không nhịn vơi đi.
“Lần này chưởng môn gọi ngươi không biết vì chuyện gì?” Lý Phàm ôm thân thể hoàn mỹ như bạch ngọc của sư tỷ vào trong ngực, thuận miệng hỏi.
“Hắn nói, không lâu sau muốn truyền chưởng môn Đại Đạo tông cho ta. Muốn ta chuẩn bị sẵn trước.” Giọng điệu Triệu sư tỷ bình thản, không có chút dao động nào.
Giống như thứ sắp kế thừa không phải vị trí người đứng đầu thập tông Tiên đạo mà chỉ là một món đồ chơi đồ hàng.
Nhưng chỉ một câu nhẹ nhàng bâng quơ, hoàn toàn không để ý của nàng, rơi vào trong tai Lý Phàm lại giống như sấm sét, chấn động đại não hắn nổ vang một hồi, tạm thời mất đi năng lực suy nghĩ.
“Vậy “Tru Thiên Đại Đạo Kinh” thì sao?” Đầu óc Lý Phàm trống rỗng, không khỏi vô thức hỏi.
“Hì hì, công pháp chuyên chúc của chưởng môn đương nhiên cũng phải lần nữa giao cho ta tu hành thôi.” Dường như đem tâm yêu đồ chơi một lần nữa đoạt lại, Triệu sư tỷ vào ngực Lý Phàm, ngón tay không ngừng vẽ vòng ở chỗ trái tim hắn, khẽ cười nói.
“Trước khi ta nói cho sư đệ ngươi, chuyện này ngoài chưởng môn và ta ra vẫn chưa có người thứ ba biết đâu.”
“Bởi vậy sư đệ ngươi nhất định phải giữ kỹ bí mật này cho ta đó.”
Giọng điệu Triệu sư tỷ sâu kín nói.
Một luồng nguy cơ rất chí mạng chợt nổi lên trong lòng Lý Phàm.
Trong phút chốc, trong đầu hắn lóe lên rất nhiều ý nghĩ. Thân thể bỗng cứng đờ một lát, song rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Hắn vuốt ve sau lưng bóng loáng trắng nõn của sư tỷ, giống như đương nhiên nói: “Đây là tự nhiên. Vừa rồi ta nghe thấy tin tức này đều kinh hãi, cảm thấy có chút khó tin.”
“Càng đừng nhắc tới những trưởng lão kia, nếu như bọn họ biết việc này chắc chắc sẽ tập thể ra mặt ngăn cản.”
“Dù có chưởng môn tương trợ, nhưng sư tỷ lực lượng của chúng ta vẫn quá mức nhỏ yếu so với đám lão già này. Vẫn nên góp nhặt thực lực, giấu tài, cố gắng phải giải quyết dứt khoát.” Lý Phàm đặt mình vào vị trí của nàng, bày mưu tính kế vì Triệu sư tỷ.
Triệu sư tỷ lại chỉ một mực yên tĩnh ghé vào trong ngực Lý Phàm, không trả lời cũng không động đậy.
Giống như đã thiếp đi.
“Phải rồi, sư tỷ. Vì sao Quý chưởng môn lại tự dưng sinh ra ý nghĩ muốn truyền vị trí chưởng môn cho ngươi?” Sau khi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lý Phàm vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi.
“Ai biết được? Ý nghĩ của những lão già này luôn khiến người ta nhìn không thấu như thế. Nói không chừng là hắn có hi vọng trường sinh, không muốn xen vào cục diện rối rắm Đại Đạo tông này nữa?” Triệu sư tỷ đổi tư thế nằm, giọng điệu lười biếng.
“Dù sao thế đạo càng ngày càng loạn. Thập đại tiên tông gì đó này trong mắt cường giả Trường Sinh kỳ có thể nói là ràng buộc lớn hơn giá trị thực tế...”
Âm thanh của Triệu sư tỷ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nhỏ không thể nghe thấy.
Thấy đối phương cũng không có ý nói tiếp, Lý Phàm cũng cũng không dám truy hỏi nữa.
Chỉ là lại lần nữa song tu.
Một phút truy hoan.
——
Lý Phàm biết, kể từ sau ngày Triệu sư tỷ đi ra từ trong đại điện tông môn, nàng đã trở nên có phần khác trước.
Chỉ là trực giác mơ hồ trong lòng, không hề có thực tế chứng cứ.
Kế tiếp trong cuộc sống thường ngày chung sống sớm chiều cũng không phát hiện vị sư tỷ đã làm bạn trăm năm với mình có điều gì dị thường.
Nhưng...
Lý Phàm vẫn rất vững tin, trên người nàng có thay đổi gì đó đang xảy ra từng phút từng giây.
Nhưng mà cảm giác nguy cơ luôn quấn quanh không rời trong lòng mình rốt cuộc đến từ đâu?
Cho dù Triệu sư tỷ có gì giấu mình, nhưng nhìn trước mắt, tình cảm của nàng đối với mình cũng không phải giả.
Nàng trở thành chưởng môn Đại Đạo tông, mình là đạo lữ của chưởng môn.
Phải biết rằng đây không phải tiểu môn tiểu phái tầm thường mà là Đại Đạo tông uy danh hiển hách, danh chấn toàn bộ Tu Tiên giới.
Đến lúc đó, mình thật có thể nói là dưới một người, trên vạn người.
Dù là trong dã vọng bản thân đã từng mặc sức suy nghĩ lúc trước cũng chưa từng dám hy vọng xa vời vị trí này.
Bây giờ nhờ vào Triệu sư tỷ, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay!
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Lý Phàm theo bản năng cảm thấy, mình dường như đã quên đi một thứ quan trọng nào đó.
Nhưng mặc cho hắn cố gắng thế nào cũng nhớ không nổi.
Chỉ đành vừa sinh hoạt bình thường vừa âm thầm điều tra.
Thời gian như thoi đưa.
Lại ba năm qua đi.
Trong ba năm, trải qua sự nỗ lực cùng nhau của rất nhiều tu sĩ kinh tài tuyệt diễm thập tông Tiên đạo, cuối cùng tìm được phương pháp có thể tiêu trừ ‘tiên ôn’ tỏ khắp không đi trong thiên địa.
Sau đó, hành động “tiêu sát” quy mô lớn đã bắt đầu.
Vì hoàn cảnh sinh tồn sau này, mỗi tông môn may mắn còn sống sót đều phải cử ra tu sĩ đi khắp nơi Huyền Hoàng giới, chấp hành nhiệm vụ tiêu trừ ‘tiên ôn’.
Tổ hai người Lý Phàm và Triệu sư tỷ vốn luôn làm cu li vì Triệu sư tỷ đã xác định là người được chọn cho vị trí chưởng môn đời kế tiếp cho nên Quý Trường Tịch tự nhiên cũng không phái bọn họ xuống núi nữa.