Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 783 - Chương 783. Mộng Đẹp Rồi Sẽ Tỉnh

Chương 783. Mộng đẹp rồi sẽ tỉnh Chương 783. Mộng đẹp rồi sẽ tỉnh

Mà là phái ra một tổ năm chân truyền khác.

Lý Phàm cũng được thơm lây, ở tại trong tông môn hưởng thanh phúc.

Theo thời gian trôi qua ngày lại ngày, dù là ở trong sơn môn, Lý Phàm cũng có thể phát hiện được, hoàn cảnh của Huyền Hoàng giới dường như đang trở nên dần khá hơn.

“Sau đại nạn mới có đại trị. Hy vọng kiếp nạn thiên địa sớm qua đi, chúng ta có thể lần nữa nghênh đón thịnh thế tu hành!”

Trong tông môn, Lý Phàm thỉnh thoảng có thể nghe thấy có đệ tử cầu nguyện như vậy.

‘Tiên ôn’ dần tiêu tán, Triệu sư tỷ cũng dần trở nên bận bịu.

Giống như muốn chính thức tiếp nhận chức chưởng môn Đại Đạo tông, gần đây nàng đều không ngừng tham dự mỗi hội nghị.

Người tham dự hội nghị đều là các trưởng lão đức cao vọng trọng trong Đại Đạo tông.

Chắc hẳn muốn thuyết phục bọn họ cũng không phải chuyện dễ.

Lý Phàm thường xuyên có thể nhìn thấy có một số trưởng lão mặt đầy giận dữ rời đi từ hiện trường hội nghị, phẩy tay áo mà đi.

Song Triệu sư tỷ lại nói cho Lý Phàm, hắn không cần lo lắng.

Đã có càng ngày càng nhiều trưởng lão bị thuyết phục, đồng ý để nàng đảm nhiệm vị trí chưởng môn.

“Rất nhanh là ta có thể trở thành chưởng môn Đại Đạo tông chân chính rồi.”

Triệu sư tỷ mỉm cười, nói như thế.

Đối với việc này, Lý Phàm không những không mảy may lo lắng.

Trái lại sợ hãi từ trước tới này trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Không chỉ trên người Triệu sư tỷ.

Trong cả Đại Đạo tông giống như đều đang xảy ra một loại biến hóa khiến người ta rùng mình nhưng lại nói không rõ, kể không ràng.

Tuy có thể nhận ra được dị tượng có thể xảy ra nhưng Lý Phàm trước sau vẫn không thể tra ra ngọn nguồn.

Thế là Lý Phàm chịu bó tay, trong lòng càng nôn nóng và phẫn nộ.

Triệu sư tỷ làm người bên gối tự nhiên phát hiện loại cảm xúc này trên người hắn.

May mà Lý Phàm chỉ đổ cho dị tượng vẫn lạc xuất hiện trên trời càng ngày càng thường xuyên.

Vốn cho rằng sau khi ‘tiên ôn’ bị dọn sạch thì tu sĩ có thể sống cuộc sống an ổn trong chốc lát.

Ai từng nghĩ đến, còn chưa qua bao lâu, trong thiên địa lại có dị biến phát sinh.

Lúc trước: “tuyên ngôn tử vong” Lý Phàm và Triệu sư tỷ từng nhìn thấy sẽ chỉ tùy cơ xuất hiện trên trời lúc có tu sĩ vẫn lạc.

Nhưng giờ đây, loại “tùy cơ” này đang biến thành một loại “chắc chắn” nào đó.

Mà phạm vi và năng lực ảnh hưởng của dị tượng này cũng đang từ từ mạnh lên.

Cảnh tượng tu sĩ Hợp Đạo vẫn lạc sinh ra gần như có thể bao trùm bầu trời phạm vi mấy vạn dặm.

Càng thêm đáng sợ là, tất cả tu sĩ mắt thấy thiên địa “tuyên bố tử vong”, sợ hãi và bất an trong lòng cũng đều không ngừng bị kích phát.

Các tu sĩ vốn đã sớm chặt đứt ý niệm tu hành, chỉ muốn sống qua ngày, chấm dứt quãng đời còn lại.

Ngày qua ngày, sau khi không ngừng nhìn thấy cảnh tượng sinh ra sau khi tu sĩ chết đi trên đỉnh đầu.

Cảm xúc khắc bắt đầu sinh sôi trong lòng bọn họ.

Thỏ chết hồ buồn, không cam lòng, mê mang, phẫn nộ...

Sau khi trong Đại Đạo tông cũng có tu sĩ vì thọ nguyên sắp hết mà vẫn lạc.

Một loại không khí quỷ dị bắt đầu từ từ lưu truyền ra trong tông môn.

Ngay trong tình huống như vậy, Triệu sư tỷ chính thức kế nhiệm, trở thành chưởng môn Đại Đạo tông.

Toàn bộ mười bảy trưởng lão đều nhất trí đồng ý với quyết định của chưởng môn tiền nhiệm Quý Trường Tịch.

Khiến cho không ít chuẩn bị xem kịch vui đệ tử trong môn phái kinh sợ rớt cằm.

Cùng lúc đó, bất an trong lòng Lý Phàm cũng đạt tới cực hạn.

Lý Phàm hành tẩu trong Đại Đạo tông, trong đầu muôn vàn suy nghĩ.

Khắp nơi trong sơn môn giăng đèn kết hoa, nhìn chung làm nhạt đi rất nhiều không khí u ám do kiếp nạn mang tới.

Ngẫu nhiên có đệ tử trong môn gặp phải Lý Phàm cũng đều dừng bước, khom mình hành lễ.

Lý Phàm cũng gật đầu chào lại từng người.

Là đạo lữ của chưởng môn, Lý Phàm nhận được thứ tu sĩ bình thường ước mong cả đời, tài nguyên tu hành gần như dùng mãi không hết và sự tôn trọng cho dù chưa chắc là thật lòng cũng nhất định phải giả vờ ra dáng.

Nhưng lúc này trong lòng Lý Phàm lại đã hạ quyết tâm. Tìm một cơ hội, mau chóng rời khỏi Đại Đạo tông.

“Triệu sư tỷ vừa thăng nhậm chưởng môn, bận rộn xử lý sự việc lớn nhỏ trong môn. Môn phái khác cũng thỉnh thoảng có đại biểu đến đây chúc mừng, nàng cũng phải dành thời gian gặp mặt.”

“Lúc này chính là lúc nàng bận rộn nhất, có chỗ sơ sẩy với ta.”

“Nếu để lỡ cơ hội, chờ nàng lấy lại tinh thần...”

Ý niệm tới đây, Lý Phàm lập tức hạ quyết tâm.

Hai ngày sau, hắn nhân lúc không ai chú ý, đơn độc một mình lặng lẽ đi tới lối ra tông môn.

Nhìn lại cảnh sắc trong Đại Đạo tông, Lý Phàm bỗng nhiên lại nhớ tới bóng dáng sớm chiều chung sống của Triệu sư tỷ hơn trăm năm nay, không kiềm được lại có phần do dự.

Nhưng cuối cùng vẫn cắn răng, bay ra ngoài.

Một đường bay nhanh về hướng đông, lao thẳng ra khỏi địa giới Đại Đạo tông.

Cảm giác nguy cơ vô hình trong lòng Lý Phàm cuối cùng cũng dần tiêu tán.

“Dự cảm trong lòng ta quả nhiên không sai!” Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Đang âm thầm may mắn vì mình đã chạy thoát, ngay lúc này, Lý Phàm thình lình phát hiện sau lưng có hai luồng hoa quang đi sau đến trước.

Chỉ trong nháy mắt đã đáp xuống trước mặt Lý Phàm, chặn đường hắn.

Bình Luận (0)
Comment