“Sư điệt muốn đi nơi nào?” Một lão giả mày dài quan sát Lý Phàm, cười híp mắt hỏi.
“Đổng sư thúc, Khương sư bá...” Sắc mặt Lý Phàm thoáng chốc trở nên hơi khó coi.
Hai vị này chính là thành viên trong mười bảy trưởng lão Hợp Đạo của Đại Đạo tông.
Xem ra kế hoạch chạy trốn của mình vẫn đã bị phát hiện.
Tuy như thế nhưng Lý Phàm lại không định ngồi chờ chết.
“Ha ha, hai vị trưởng bối cũng biết đấy, sư tỷ nàng thăng chức chưởng môn, ta tuy có vinh yên cùng nàng nhưng thực ra trong lòng cũng có đôi chút phiền muộn.”
“Sư tỷ nàng hiện tại có địa vị được tôn sùng, thực lực càng như mặt trời ban trưa. Ta là đạo lữ của chưởng môn lại chỉ có tu vi Hóa Thần, khó tránh bị người ta nói này nói nọ. Áp lực trong lòng cũng rất lớn.”
Lý Phàm giả vờ như vô cùng khổ não, từ từ tới gần hai người: “Trong môn bách phế đãi hưng, môn nhân đệ tử mỗi người đều có nhiệm vụ riêng. Riêng chỉ có ta cả ngày không có việc gì, thực sự...”
Không hề có dấu hiệu, một luồng khôi quang hỗn độn từ trong mắt Lý Phàm bắn ra, nhắm vào hai trưởng lão Đổng, Khương.
Đúng là thần thông độc ác trong “Đoạn Hồn Chiếu Thần Công” Lý Phàm sở tu, ‘Trảm Thần Cức Hồn Quang’.
Có thể trực tiếp thương tổn tới thần hồn tu sĩ, cho dù đối phương là tu sĩ Hợp Đạo, Lý Phàm cũng có tự tin, đối phương bất ngờ không kịp đề phòng nhất định cũng phải bị chịu thiệt thòi lớn!
Cũng không nhìn phản ứng của đối phương bèn trực tiếp thôi phát ‘Chiếu Thần Độn Thuật’, muốn hỏa tốc thoát khỏi nơi đây.
Nhưng lúc này Lý Phàm mới hoảng sợ phát hiện, không gian xung quanh chẳng biết từ lúc nào đã bị phong tỏa hoàn toàn.
Độn thuật tuy nhanh nhưng lại không có đất dụng võ.
Mà hai người Đổng, Khương vậy mà lại như đã sớm dự liệu được Lý Phàm sẽ xuất thủ tập kích, đều lấy từ trong ngực một bảo kính ngăn chặn ‘Trảm Thần Cức Hồn Quang’.
Đồng thời nhìn Lý Phàm, trong mắt cùng lộ ra vẻ châm chọc.
“Chưởng môn đối đãi với sư điệt thế nào, trên dưới toàn tông đều rõ như ban ngày. Sư điệt lại muốn làm ra hành động phản bội tông môn...”
“Nếu chưởng môn biết, thật sự không biết sẽ đau lòng cỡ nào.”
Lý Phàm còn muốn giãy dụa thì đã bị hai người hợp lực đè lại, không thể động đậy.
“Mạng ta xong rồi!” Trong lòng Lý Phàm âm thầm kêu khổ.
Chờ bị mang về trong tông môn, hắn lại không nhìn thấy Triệu sư tỷ.
Mà bị phong tỏa một thân tu vi, ném vào trong một mật thất.
Tuy nói là mật thất nhưng không khác gì phòng giam.
Vốn dĩ Lý Phàm cho rằng chẳng mấy chốc là sẽ nhìn thấy Triệu sư tỷ, trong đầu liệt kê, tổ chức rất nhiều từ ngữ, muốn dựa vào miệng lưỡi ba tấc không nát giữ mạng mình.
Nhưng làm hắn không nghĩ tới là, Triệu sư tỷ thậm chí toàn bộ Đại Đạo tông dường như đều hoàn toàn quên hắn.
Không còn có bất kỳ người nào khác tới thăm hắn.
Trong không gian giam cầm ngoài bản thân Lý Phàm ra thì không có vật gì khác nữa.
Tu luyện cũng không thể tu luyện. Mỗi khi hắn muốn tập trung tinh thần tu hành hoặc là suy tư, thôi diễn thần thông thuật pháp gì đó, trên vách tường xung quanh sẽ truyền đến tiếng chế giễu, cười nhạo liên miên bất tuyệt.
Làm cho hắn phập phồng không yên, tâm tư không thể tập trung.
Có lẽ đây cũng là để đề phòng hắn phá vỡ gông xiềng phong ấn.
Lúc mới đầu Lý Phàm còn có thể duy trì bình thản. Nhưng theo thời gian trôi qua, dù là lấy tâm tính của hắn cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Lại về sau thì trở nên bực bội, phẫn nộ.
Cuối cùng trở nên điên khùng.
Không ngừng lấy thân thể máu thịt đập vào vách tường mật thất cứng rắn.
Dĩ nhiên, ngoại trừ làm cho mình máu thịt be bét thì chẳng có tác dụng gì.
Cuối cùng, ánh mắt Lý Phàm trở nên từ từ đục ngầu.
Ngơ ngác ngồi trên mặt đất như bức tượng đã mất đi linh hồn.
Không biết qua bao lâu, một ngày này.
Cửa mật thất phủ bụi đã lâu ầm ầm mở ra.
Rất lâu lại đều không có ai đi vào.
Lý Phàm thì giống như không nhìn thấy, căn bản không có bất cứ phản ứng nào với chuyện này.
Chỉ tùy ý cửa lớn rộng mở, mình nhắm mắt làm ngơ.
Ước chừng qua hơn mười ngày, ánh mắt Lý Phàm mới có một tia linh động.
Hắn khó khăn đứng dậy, run rẩy cất bước đi đến lối ra.
Nhưng bởi vì rất lâu không đi đường, thân thể không thích ứng mà lập tức ngã nhào trên đất.
Lý Phàm không ngừng giãy dụa, một lần nữa đứng lên, lại lần nữa bước ra.
Vừa đi một bước lại ngã xuống.
Cứ như vậy, hắn một đường vừa ngã vừa bò, lúc hắn lần nữa ra được bên ngoài, cuối cùng cũng miễn cưỡng coi như khôi phục bình thường.
Đại Đạo tông trước mắt dường như không khác gì với trong ký ức của hắn.
Các đệ tử du tẩu, tu hành giữa sơn phong.
Thậm chí còn lúc trước hơn náo nhiệt mấy phần.
Chỉ là...
Vô cùng yên tĩnh.
Cả tông môn đều không nghe thấy một tiếng nói chuyện, cãi vã.
Giống như tất cả tu sĩ trong đó đều là người câm.
Lại hoặc là nói...
Tất cả bọn họ đều tâm ý tương đồng, căn bản không cần loại thủ đoạn giao lưu sơ cấp như “nói chuyện” này tiến hành trao đổi.
Thậm chí không cần ánh mắt, thần thức, bọn họ đều có thể hiểu ý của nhau.
Lý Phàm lảo đảo đi trong tông môn.
Bị nhốt không biết bao nhiêu năm, trên người hắn đã sớm nhếch nhác vô cùng.
Nhưng tất cả mọi người giông như đều không nhìn thấy hắn.