Tự mình tiến hành động tác nguyên bản của mình.
Loại cảm giác bị bài xích khắp nơi ăn mòn tâm thần Lý Phàm.
Cuối cùng sau khi đi khắp trên dưới toàn tông lại vẫn không tìm được mục tiêu.
Lý Phàm không nhịn được nữa.
“Sư tỷ!”
“Sư tỷ rốt cuộc ngươi đâu rồi?!”
Suy nghĩ rất lâu hắn mới nhớ được làm sao để nói.
Sau đó dùng giọng khàn khàn giận dữ hét lên.
Âm thanh càng lúc càng lớn.
Truyền khắp cả Đại Đạo tông.
Ngay sau đó, tất cả tu sĩ trong Đại Đạo tông đều cùng nhìn qua hắn.
Cho dù đã trở nên có chút điên khùng.
Lúc này bất thình lình bị những tu sĩ vốn không nhìn mình nhìn chằm chằm, thân thể Lý Phàm cũng nháy mắt trở nên cứng đờ.
Hắn dừng tiếng gào thấp không có ý nghĩa, hơi di chuyển thân thể của mình, nỗ lực thoát khỏi vạn chúng chú mục.
Nhưng hắn lại phát hiện, ánh mắt tất cả tu sĩ lại đều cùng chuyển động theo hắn.
Một màn quỷ dị khiến trái tim chết lặng của Lý Phàm có phần lạnh ngắt.
Sau đó làm hắn nổi nóng.
Lý Phàm giận mất lý trí ôm lấy một tảng đá đập mạnh tới một đệ tử Đại Đạo tông cách mình gần nhất.
Đối phương tuy chỉ là tu vi Kim Đan, nhưng lúc này một thân tu vi của Lý Phàm đều bị phong tỏa, không khác gì người phàm.
Đáng lý không phải là đối thủ của đối phương.
Nhưng tu sĩ đó đối mặt với cuộc tập kích bất ngờ của Lý Phàm lại không tránh không né.
Cứ để yên cho tảng đá lớn kia đập vỡ đầu mình.
Bịch một tiếng, đối phương ngã xuống đất, máu tươi cũng không ngừng chầm chậm chảy ra từ trong sọ não đã không còn hình dạng.
Nhưng một sinh mệnh biến mất lại không có mang đến mảy may thay đổi.
Toàn bộ Đại Đạo tông vẫn vận hành y như trước đó.
“Sư tỷ, ra đây gặp ta!” Lý Phàm giận dữ hét lớn.
Vẫn chỉ có vô số ánh mắt tụ tập coi như đáp lại.
Sau đó Lý Phàm hệt như phát điên, ôm tảng đá lại bắt đầu hành hung một đệ tử Đại Đạo tông.
Liên tiếp đập chết hơn trăm người, Lý Phàm thở hồng hộc, cuối cùng hết hơi, co quắp ngã xuống đất.
Mà lúc này, Lý Phàm nằm dưới đất lại hoảng sợ phát hiện, những tu sĩ vốn đã bị hắn đập thành thịt nát.
Lúc này vậy mà đã sống lại lần nữa.
Sắc mặt như thường, giống như sự tàn bạo của Lý Phàm vừa rồi chỉ là một trận ảo giác.
Lý Phàm nhìn hai tay mình, lại nhìn tảng đá đã nhuộm quá nhiều máu tươi mà đen sẫm lại, tức khắc có phần mờ mịt.
“Quái vật... Tất cả đều là quái vật...”
Hắn không kiềm được thấp giọng nỉ non.
“Ha ha, sao lại là quái vật chứ?”
Vào lúc này, một âm thanh êm tai thanh thúy Lý Phàm rất quen thuộc chợt vang lên.
Lý Phàm bỗng ngẩng đầu, nhìn theo hướng âm thanh truyền tới.
Thế nhưng cảnh nhìn thấy lại khiến hắn tê dại da đầu, thậm chí có cảm giác buồn nôn muốn ói.
Bởi vì âm thanh không khác của Triệu sư tỷ lại phát ra từ trong miệng một tu sĩ đã trung niên, hình thể mập mạp.
Lý Phàm bị dọa đến mức liên tiếp lùi về phía sau, không ngừng tránh xa.
“Sư đệ, ngươi không cảm thấy bây giờ ta như này rất đẹp hả?”
Âm thanh lại lần nữa từ sau lưng Lý Phàm truyền đến.
Lý Phàm nhìn lại, lần này là một nữ tu tuổi trẻ mỹ mạo, dáng người mỹ lệ, ẩn ý đưa tình nhìn xem hắn, chậm rãi nói.
“Mỗi ngày ngươi đều nhìn khuôn mặt của ta trước kia. Nhìn mấy trăm năm chắc hẳn đã nhìn chán chê rồi nhỉ. Đổi khẩu vị không tốt sao?” Lại là một tu sĩ thục phụ thuỳ mị mê người từ từ tới gần. Nàng áp sát thân thể có lồi có lõm vào trên người Lý Phàm, thấp giọng rỉ tai nói.
Lý Phàm nghiêng đầu đi, phủi liếc một chút.
Thân thể không khỏi run rẩy một hồi.
Bởi vì khuôn mặt của đối phương rõ ràng thuộc về đạo lữ chưởng môn tiền nhiệm Đại Đạo tông, Thanh Khê phu nhân.
“Mùi vị của chưởng môn phu nhân, không phải sư đệ ngươi hướng tới đã lâu ư? Trước đó không phải còn bảo ta biến ảo thành dáng vẻ của nàng? Lần này là do bản tôn tự mình tiếp ngươi, sư đệ lẽ nào ngươi không động lòng sao?” Nàng liếm vành tai Lý Phàm, nhỏ giọng nói.
Lý Phàm khẽ run. Nhưng là do động tác sờ trên vuốt dưới của đối phương.
Một lát sau, Lý Phàm bỗng dùng một tay đẩy nàng ra.
Chật vật chạy trốn.
Nhưng rất nhanh lại thật có rất nhiều nữ tu thiên kiều bách mị, thướt tha muôn vẻ không ngừng chen chúc tới.
Trong mắt bọn họ đều tràn ngập thâm tình, muốn cùng Lý Phàm vào miền cực lạc.
Đồng thời trong miệng bọn họ nói ra đều là âm thanh mị hoặc sở trường trêu chọc cực điểm của Triệu sư tỷ.
“Hì hì, ta biết rồi. Sư đệ ngươi ngại chơi không đủ kích thích đúng không.”
“Không sao, ta có thể để nữ tu sĩ trong cả Đại Đạo tông tiếp ngươi.”
“Trong bọn họ có không ít tỷ muội, chị em dâu, thậm chí mẫu nữ, sư đồ cũng có không ít...”
...
Mắt thấy Lý Phàm sắp bị biển thân thể nữ tu tạo thành bao phủ, hắn lại bất chợt từ bỏ giãy dụa.
Chỉ chán nản ngồi liệt xuống đất, lấy tay đập đất, gào khóc.
“Ta không cần Thanh Khê phu nhân gì hết, ta cũng không cần hoa tỷ muội gì cả.”
“Ta chỉ cần sư tỷ của ta.”
“Trả sư tỷ của ta lại cho ta...”
Như hài đồng không có gì cả, Lý Phàm đau lòng đến cùng cực.
Theo tiếng thút thít của hắn, xung quanh lại từ từ yên tĩnh trở lại.
Bóng dáng từng nữ tu lục tục biến mất không thấy đâu nữa.
Cuối cùng không biết đã qua bao lâu, chỉ còn lại một bóng dáng thanh lệ áo trắng đơn độc đứng đó.