Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 795 - Chương 795. Đại Phong Và Man Man

Chương 795. Đại Phong và Man Man Chương 795. Đại Phong và Man Man

Dõi mắt trông về phía xa, biển trời một đường, nước trời khó phân.

Tiếng rồng gào dữ dội như sấm sét, dường như truyền từ trong tầng mây trên bầu trời.

Trong khe hở giữa các đám mây, thấp thoáng vảy vuốt của con thanh long này.

Thân rồng liên miên không dứt, dường như kéo dài đến tận chân trời.

Mà đuôi rồng khẽ ẩn hiện, rơi vào mắt hai người giống như núi lớn trùng điệp.

Hứa Khắc trợn mắt há hốc mồm, ngửa đầu lên nhìn, thân thể không vững: “Con rồng này sao lại lớn như vậy?”

“Ta từng gặp thanh long trong tông môn. Tuy nhiên mà so với con rồng này…”

“Vậy chẳng đáng xưng là rồng. Gọi là cá trạch còn tạm được!”

Hứa Khắc không ngốc, hắn biết Nam Minh là địa bàn yêu thú, lặng lẽ nhỏ giọng nói với Lý Phàm.

“Thần long thấy đầu không thấy đuôi.” Lý Phàm không thèm phản ứng hắn.

Mà hắn nhìn chằm chằm thanh long trên vòm trời, xem xét trí nhớ trong huyết mạch Huyền Điểu.

Năm tháng con thanh long này tồn tại gần như có thể sánh với tuổi thọ Đế Tam Mô.

Đảm đương tiên tri tộc đàn với Đế Tam Mô, dẫn dắt bộ tộc yêu thú tiến đến vị trí khác biệt, vị Thanh Thần Long này cũng không can thiệp chuyện nội bộ yêu thú.

Nó chủ yếu diễn vai “thần bảo hộ”, bình thường vẫn không hiện thế.

Chỉ trong thời khắc mấu chốt, yêu bầy thú tộc gặp phải nguy cơ diệt tận, nó mới ra tay giúp đỡ.

“Thanh Thần Long bình thường ẩn giới tàng hình, nấp trong sóng lớn, mây mù. Không biết hôm nay tại sao hôm nay lại chợt phát ra tiếng rồng gào như thế.”

“Xem ra Nam Minh này đã có chuyện lớn xảy ra.”

“Vừa đến đã đụng, không hổ là người thiên mệnh quy tụ.”

Lý Phàm vừa âm thầm suy nghĩ, vừa cho Hứa Khắc một cào.

Hứa Khắc cảm thấy không hiểu ra sao, không phục muốn phản kích hắn.

Lại bị Lý Phàm vô tình trấn áp.

Mà chim thanh loan dưới thân Hứa Khắc dường như hắt ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Tốc độ không giảm, tiếp tục bay nhanh về hướng nam.

Biển Nam Minh mênh mông bất tận.

Trong tầm mắt chỉ thấy bầu trời trên đỉnh đầu và màu xanh bất tận của nước biển.

Liên tiếp phi hành hơn mười ngày, quang cảnh không hề thay đổi.

Không đề cập tới ngọn núi yêu thú kia, thậm chí bóng dáng yêu thú tầm thường cũng không thấy.

Ngược lại thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đàn quái ngư kết bè kết đội trong biển, ngóc đầu khỏi mặt nước chơi đùa náo nhiệt.

Thậm chí bọn chúng còn đuổi theo bóng mờ đoàn người Hứa Khắc in trên mặt biển, một đường đi theo.

Tuy nhiên loài cá này chưa mở thần trí, chỉ dựa theo bản năng, hiển nhiên không phải yêu thú.

“Tiểu Hắc, ngươi nói thử yêu sơn kia rốt cuộc ở nơi nào?” Hai tay Hứa Khắc chống cằm, dáng vẻ mặt ủ mày chay.

“Lục Nhai sư huynh cũng chẳng nói rõ thêm chút nữa, chỉ nói cho ta đi thẳng hướng nam là đến.”

“Thế mà ta vẫn tin. Thật sự quá hao tổn tâm trí.”

Lý Phàm đang muốn trả lời, chợt sắc mặt hắn biến đổi.

Chỉ cảm thấy phía sau, một luồng sát khí hòa cùng mùi máu tươi nồng đậm đột nhiên đánh úp bọn họ.

Hắn quay đầu, trong miệng phun ra một luồng ánh sáng đen, đối kháng với luồng sát khí này.

“Hửm?” Đối phương truyền đến tiếng kinh ngạc khó tin.

“Bùm!”

Nghe tiếng nổ mạnh, rốt cuộc chim thanh loan phản ứng lại.

Nó thét to giận dữ, mở rộng hai cánh, bảo vệ Hứa Khắc sau lưng.

Mà Lý Phàm lại bay tới giữa không trung, nhìn thấy vị hung thủ đột nhiên tập kích từ đằng xa.

Đó là một con quái điểu hai đầu.

Toàn thân lông chim trắng muốt, một đầu mở to hai mắt nhìn, tầm mắt không ngừng chuyển động qua lại đoàn người Hứa Khắc.

Mà một cái đầu khác dường như đang chìm trong giấc ngủ say, hai mắt nhắm chặt, đầu hơi lắc lư, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.

“Thì ra là Huyền Điểu, tại sao nhiều năm không gặp mà chúng nó lại biến thành dáng vẻ này.”

“Xấu đến mức không dám nhìn thẳng.”

Quái điểu hai đầu đáp bằng tiếng kêu sắc nhọn.

“Man Man….” Lý Phàm thoáng nhìn đã nhận ra lai lịch của con chim hai đầu này.

Lại nói giữa nó và bộ tộc Thiên Mệnh Huyền Điều còn có chút qua hệ họ hàng.

Tên là Man Man, tuy rằng cái tên quá khó nghe, nhưng thật ra lai lịch không hề nhỏ.

Nghe nói cái đầu bên trái có thể nhìn được nhân quả mọi chuyện trong thế gian, cái đầu bên phải lại chìm trong giấc ngủ say.

Một khi cảm giác tai họa giáng lâm, nó sẽ đột nhiên bừng tỉnh.

Tuy nhiên chim Man Man bình thường đều xanh đỏ lẫn lộn, một con toàn thân trắng như tuyết thế này thật sự cực kì hiếm thấy.

Cũng khó trách nó cảm thấy Lý Phàm xấu, hoàn toàn là tồn tại đối lập cực đoan với Lý Phàm cả người tối đen.

Tuy rằng nếu dựa theo bối phận bên trong bộ tộc yêu thú, đối phương rất có thể là “trưởng bối” của Lý Phàm.

Tuy nhiên đối mặt với con chim Man Man bỗng nhiên tập kích và nói năng móc mỉa, Lý Phàm đương nhiên sẽ không cho đối phương sắc mặt đẹp.

“Kỳ quái, sao ta nghe thấy vịt ở đâu đang gọi nhỉ?”

“Cạc cạc, vừa khó nghe vừa ồn ào.”

Lý Phàm tỏ dáng vẻ như không hề nhìn thấy chim Man Man bộ dáng, xem xét bên trái bên phải một lần, vứa hơi thắc mắc vừa hơi ghét bỏ mà hỏi Hứa Khắc bên dưới.

Đầu tiên, Hứa Khắc là sửng sốt, sau đó hắn vỗ tay, cười khanh khách: “Đúng vậy, ta cũng nghe thấy rồi.”

“Nghe nói yêu sơn Nam Minh là thánh địa yêu thú. Sao lại để một con vịt không có lễ nghĩa trà trộn vào, đúng là chuyện lạ!”

Nghe hai người kẻ xướng người hoạ cười nhạo, chim Man Man lập tức tức giận nổi trận lôi đình.

Bình Luận (0)
Comment