“Hai tên choắt các ngươi, các ngươi nói ai là vịt?”
“Bổn đại gia chính là chim Man Man vô cùng tôn quý! Hơn nữa lại là biến chủng thuần trắng ngàn năm khó gặp, các ngươi… “
Nhưng mà, kệ nó nói thế nào, Lý Phàm và Hứa Khắc đều không ngừng lắc đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ chán ghét.
Chim Man Man màu trắng nổi trận lôi đình, thấy đối phương thật sự quá đáng, đang chuẩn bị ra tay lần nữa.
Tuy nhiên không biết nó nghĩ tới điều gì, vậy mà nhịn giận tại chỗ.
“Huyền Điểu, ta nhớ kỹ ngươi!”
Nó liếc Lý Phàm đầy xéo sắc, phe phẩy cánh bay về phía trước.
Lý Phàm và Hứa Khắc một người một chim nhìn nhau, cũng vội vàng sai sử Tiểu Thanh, bám sát đằng sau.
Không bao lâu sai, chim Man Man phát hiện bọn họ vẫn bám đuôi theo sau.
“Các ngươi còn dám đi theo ta? Thực sự coi ta dễ ức hiếp sao?”
Lý Phàm lộ vẻ mặt khinh thường: “Quá kỳ lạ, trời cao đất rộng, vạn thú thoải mái ngai du.”
“Chẳng lẽ nơi chim Man Man các ngươi bay qua cấm không cho các thú còn lại đi qua?”
“Các ngươi quản quá rộng rồi đấy?”
Không đợi chim Man Man màu trắng lên tiếng, một tiếng cười quái dị bỗng truyền đến từ chân trời, chớp mắt đã tới.
“Ha ha ha!”
“Không tồi, tên nhóc này nói rất có lý! Ta thấy bộ tộc chim Man Man các ngươi, ngày lành quá nhiều, càng ngày càng không biết quy củ!”
Chim Man Man màu trắng ánh mắt hung ác, sát khí tỏa bốn phía.
Nhưng đến khi nó thấy rõ thú đến là gì, nó lại lập tức ỉu xìu.
Thứ đến tuy là chim, nhưng dáng hình lại giống chó mọc mặt người.
Trong lúc phi hành lại phát ra tiếng gió rít gào.
Đúng là bộ tộc “Đại Phong” tiếng tăm lừng lẫy.
“Ha ha ha ha!”
Sau khi chim Đại Phong dừng hẳn, nó tuôn ra một tràng cười to vui sướng.
Sau đó tầm mắt nó dừng một chút trên người Lý Phàm, cuối cùng rơi vào người Hứa Khắc.
Trong mắt lóe lên một tia khác lạ.
“Một tên nhóc nhân loại như ngươi, sao lại đến địa bàn yêu thú chúng ta?”
“Lẽ nào ngươi đến để tham gia đại hội vạn yêu?”
Đại Phong không thèm ngó đến chim Man Man đứng một bên, giọng điệu hiền lành hỏi.
“Đại hội vạn yêu là gì? Ta không biết.”
“Ta được sư huynh Lục Nhai nhờ đến đây đưa cho các ngươi một hộp gỗ.” Hứa Khắc mở to đảo mắt, nhìn chằm chằm chim Đại Phong một hồi, giả bộ ngây thơ không biết gì nói.
“Lục Nhai?” Chim Đại Phong ngoẹo đầu, suy nghĩ một hồi, dường như không thể tìm được tên đối tượng tương ứng.
“Nghe hơi quen quen…”
“Hộp gỗ nào, đưa cho ta xem thử…” Nó tùy tiện nói.
“Tốt tốt!” Hứa Khắc dường như không hề có lòng phòng bị, đưa đến một hộp gỗ màu đỏ.
Một luồng khí tức xa xưa, tang thương hiện lên trong nháy mắt.
“Đây là!” Thân thể chim Đại Phong run trong thoáng chốc, suýt nữa mất cân bằng, rơi vào trong biển.
Mà chim Man Man màu trắng đầu tiên không nhận ra, cẩn thận nhìn chằm chằm hộp gỗ đánh giá.
Sau đó không lâu, nó phát ra tiếng kêu chói tai.
Lông chim toàn thân dựng đứng, dường như đã chịu kích thích cực lớn.
Nó định nói điều gì, lại bị chim Đại Phong mắt tinh tay nhanh quạt ra một cơn gió, ngắt ngang.
“Ha ha, thì ra được vị kia phái đến…”
“Nhóc con mau cất nó nhanh, nếu dẫn phải tên khác tới có lẽ không tốt đâu.”
Không tiếp tục hỏi đồ vật trong hộp, chim Đại Phong xấu hổ ho nhẹ, liên tục dặn dò.
“Được được!” Hứa Khắc vô cùng nghe lời, lần nữa cất hộp gỗ lại.
“Vị tiền bối này, chúng ta đang muốn tới yêu sơn Nam Minh lại không tìm được đường. Không biết ngươi có thể thuận đường dẫn chúng ta theo không.” Hắn mở to hai mắt, sờ lên ót, hơi ngượng ngùng nói.
“Khụ khụ, tiểu tử kia, trước khi ngươi ra cửa không được trưởng bối trong nhà nhắc nhở à? Gì mà yêu sơn Nam Minh, kêu khó nghe như vậy. Phải kêu núi Thánh Thú Nam Minh!” Đại Phong dặn dò cẩn thận.
“Bất kính với núi Thánh Thú như vậy, may cho ngươi gặp được kẻ dễ tính như ta. Nếu gặp phải mấy tên bạo ngược kia, sợ rằng sẽ bị tóm tại chỗ, mổ bụng moi ruột, nuốt tim nuốt gan!” Đại Phong hù dọa.
Hứa Khắc nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hơi nghi ngờ: “Nhưng mà tam gia gia nói, đến đây đừng khẩn trương, chỉ giống như về nhà thôi. Ta thấy người trong nhà, tất cả đều bảo như vậy!”
“Tam gia gia…” Đại Phong lập tức sặc cứng, muốn nói lại thôi.
Mà chim Man Man thoạt nhìn kiêu ngạo ban đầu giờ đã rụt đầu rụt cổ, dáng vẻ cái gì cũng không nghe được.
“Ha ha, tiểu tử ngươi vui là được rồi.” Cuối cùng, chim Đại Phong cười khổ, không cần phải nhiều lời nữa.
Đoàn người cùng nhau, tiếp tục đi về hướng nam.
Dọc theo đường đi, Hứa Khắc tất nhiên miệng không ngừng nghỉ, không ngừng tìm tòi tin tức từ chim Đại Phong.
“Tiền bối, đại hội vạn yêu ngươi vừa nói là gì vậy?”
Chim Đại Phong không muốn trả lời, nhưng không thể chịu nổi Hứa Khắc léo nhéo bên tai.
Vì thế nó chỉ có thể bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Trước đó không lâu, ‘Đế Nhất’ đại nhân chiêu cáo thiên hạ, muốn tổ chức đại hội vạn yêu.”
“Bộ tộc yêu thú khắp thiên hạ cần phái đại biểu đến núi Thánh Thú Nam Minh tham gia.”
“Nghe nói chuyện này liên qua đến sinh tử tồn vong của tộc đàn yêu thú sau này, hơn nữa lại là đại hội ‘Đế Nhất’ đại nhân mấy trăm năm qua mới mở một lần, vô cùng quan trọng.”
“Ngay cả các đại nhân ‘Thanh Thần Long’, ‘Xích Cửu Đầu’, ‘Tử Vô Thủ’ bình thường vẫn luôn không hiện thế đều tới.”