“Đội hình lớn như vậy vẫn là lần vạn thú công khai xét xử Đế Tam…”
Đại Phong nói được một nửa, sắc mặt khẽ biến, lập tức dừng.
Lý Phàm và Hứa Khắc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.
Xem ra tuy với địa vị Đế Tam Mô, khi hắn và nhân loại tiếp xúc quá thân thiết, hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng.
Cũng khó trách dù là chim Man Man hay Đại Phong vẫn luôn giữ dáng vẻ giữ kín như bưng.
Nhưng đây là điều hiển nhiên, cuộc xét xử công khai kia không thể thẩm phán Đế Tam Mô thành công.
Nếu không, khi Hứa Khắc lấy ra hộp gỗ phong ấn có ấn con dấu Đế Tam Mô, đám Đại Phong cũng không phải biểu tình kiêng kỵ lẫn sợ hãi.
Bỏ qua chủ đề này, Hứa Khắc lại quấn lấy chim Đại Phong, hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến tộc đàn yêu thú.
Bao gồm bình thường bọn họ ở nơi nào, ở chung với nhân loại thế nào.
Tương lai tính toán ra sao, cảm nhận về Ngự Thú tông.
Trải qua lần lỡ miệng nói sai trước đó, chim Đại Phong cẩn thận hơn rất nhiều. Chỉ nói có hoặc không, lựa chọn chút chủ đề râu ria nói cho Hứa Khắc.
Cứ như vậy, hơn mười ngày trôi qua.
Rốt cục, núi Thánh Thú Nam Minh trong truyền thuyết hiện ra từ đằng xa.
Nhìn từ đằng xa, chỉ thấy nơi giao nhau giữa biển trời xanh biếc, một ngọn núi hình nón cao vút xuyên thẳng qua bầu trời trống rỗng xuất hiện.
Nó đứng sừng sững trên mặt biển, như một thành phố ảo ảnh khó có thể tin được.
Trên đỉnh núi như có vương miện đeo trên đầu, có một dải tuyết đọng rất dày đọng lại.
Trên đỉnh núi bao trùm bởi tuyết, có thể mơ hồ thấy hình dáng một thành trì.
Lý Phàm tinh mắt, hắn nhìn ra được nơi núi Thánh Thú Nam Minh tọa lạc thế mà là biên giới cả biển Nam Minh.
Đó là một loại cảnh tượng kỳ diệu khó có thể miêu tả bằng ngôn từ.
Biển rộng vô biên vô tận, dường như đột ngột cắt đứt tại nơi này.
Đằng sau là cảnh tượng đen tối như vực sâu.
Núi Thánh Thú Nam Minh giống như giao tuyến giữa sáng và tối, thực và hư, phân cắt hiện thực và ảo giác.
Nhìn thấy Hứa Khắc bị chấn kinh ngây người bởi cảnh tượng mỹ lệ trước mắt, Đại Phong không khỏi hơi đắc ý.
“Thế nào, chưa từng thấy kì cảnh như này sao.”
“Cái gọi là chân trời, góc bể, biên giới thế giới, nơi khởi nguyên sinh mệnh chính là núi Thánh Thú Nam Minh chúng ta.”
Đại Phong cũng cảm thán hàng vạn hàng nghìn.
“Nghe nói yêu thú đầu tiên trên thế giới xuất hiện từ nơi này, lan khắp toàn bộ thế giới.”
“Nơi này là thánh địa tất cả yêu thú không thể khinh nhờn, tuy rằng ngươi được vị đại nhân kia phái đến, nhưng thân phận nhân loại nhưng không thể thay đổi. Vậy nên chưa chắc đã cho phép ngươi tiến vào.”
“Hi hi, tiền bối Đại Phong nói đúng. Nhưng tiểu hắc điểu như ngươi, tuy rằng cũng có thân phận yêu thú, nhưng bị nhân loại thuần hóa, trở thành linh thú cộng sinh với nhân loại, cũng không có tư cách tiến vào núi Thánh Thú.” Chim Man Man vẫn không dám lớn tiếng nói chuyện, lúc này lại lên tinh thần.
Nó phát ra âm thanh quái đản, không đợi Hứa Khắc đap lại đã vẫy cánh, hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng, bay thẳng đến đỉnh núi đằng xa.
Hứa Khắc cũng lơ đễnh, quơ quơ ngọc bài treo trên ngực.
“Không sao, trước khi đi Lục Nhai sư huynh nói với ta, nếu gặp phiền toái, chỉ cần lấy tấm ngọc bài này ra là được.”
“Lục Nhai sư huynh chắc chắn sẽ không hại ta.”
“Tiểu Thanh, mau bay lên trên!”
Chim Đại Phong đang muốn khuyên tiếp, nó chợt nhớ ra điều gì, vẻ chấn kinh trong mắt vượt qua lúc cảm nhận được khí tức Đế Tam Mô.
Bởi vì rõ ràng nó thấy, tại nơi ngọc bài lóe lên rồi biến mất, có khắc chữ “Nhất” chỉ có yêu thú mới xem hiểu.
Chim Đại Phong rốt cuộc nhớ ra đã nghe cái tên Lục Nhai từ đâu.
Đó là người mười mấy năm trước, đơn thương độc mà, dùng thân thể nhân loại một mình xâm nhập núi Thánh Thú, sau đó vẫn toàn thân trở ra.
Việc này lúc đó rất ồn ào huyên náo, dậy lên sóng to gió lớn trong toàn bộ thế giới yêu thú.
Không có yêu thú nào nguyện ý tin tưởng, một nhân loại có thể tới lui tự nhiên ở núi Thánh Thú.
Nhưng sự thật đúng như vậy.
Tên tu sĩ Lục Nhai này không chỉ đi dạo một lượt trong thánh sơn, hắn còn mang đi một hậu bối có huyết mạch thuần khiết nhất trong tộc Thiên Ngô.
Điều càng khiến nhóm yêu thú khó chấp nhận được chính là lúc ấy Lục Nhai chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
Càng khiến chuyện này quá mức hoang đường.
Đừng nói là Nguyên Anh sơ kỳ, dù là Nguyên Anh viên mãn thì sao? Một con yêu thú trưởng thành bất kỳ trên núi Thánh Thú ra tay đã dễ dàng đập chết được hắn.
Sao có thể để một tu sĩ nhân loại phách lối như thế?
Tuy rằng sau này có lời đồn, sở dĩ Lục Nhai có thể tự do ra vào núi Thánh Thú Nam Minh là bởi vì được ‘Đế Nhất’ ngầm đồng ý.
Nhưng điều này vẫn không thể khiến đám yêu thú nguôi ngoai.
‘Đế Nhất’ là chúa tể trên danh nghĩa của cả tộc đàn yêu thú, địa vị tôn quý không kể xiết. Bao nhiêu yêu thú trẻ tuổi huyết mạch thuần khiết, thiên phú dị bẩm cũng chẳng lọt vào mắt xanh của Đế Nhất.
Tên tu sĩ nhân loại này dựa vào điều gì?
Chuyện phong ba này qua hơn mười năm mới dần lắng xuống.
Cái tên Lục Nhai cũng triệt để lưu lại trong lòng rất nhiều yêu thú.
Tuy chim Đại Phong thiên tính hay quên, nhưng khi “Lục Nhai” và ngọc bài Đế Nhất đồng thời xuất hiện, nó vẫn nháy mắt nhớ tới chuyện cũ năm đó.