“Xem ra đồn đãi quả nhiên không sai, Lục Nhai thật sự có quan hệ không ít với Đế Nhất đại nhân…” Chim Đại Phong bắn ra một trận cười quái dị, vẫy cánh, cũng đi theo Hứa Khắc bay vào bên trong thánh sơn.
Trong núi Thánh Thú Nam Minh này dường như ẩn chứa một loại năng lượng đặc thì cực kỳ hữu ích với yêu thú.
Khoảng cách càng gần, Lý Phàm càng cảm thấy bản thân có tinh thần.
Sâu trong cơ thể dường như đang có thứ gì hân hoan nhảy nhót, khiến hắn cảm thấy huyết mạch sôi trào, sức lực dùng không hết.
Mà chim thanh loan dưới thân Hứa Khắc cũng thế.
Nàng phát ra một tiếng hót vang to rõ, trong âm thanh chứa niềm vui khó có thể che giấu, tốc độ phi hành thoáng chốc đã nhanh lên gấp mấy lần.
Trong khoảnh khắc, bỗng nhiên tới.
Hứa Khắc đã tiến vào phạm vi núi Thánh Thú, đúng lúc này, Tiểu Thanh đột nhiên không báo trước mà cứng ngắc trên không trung, đình chỉ động tác.
Cùng lúc đó Lý Phàm cảm thấy nguy cơ trí mạng xông lên đầu
Nhưng Hứa Khắc dường như không hề phát hiện nguy hiểm cận kề, vẫn vô cùng hưng phấn hô to gọi nhỏ như trước: “Tiểu Hắc, mau nhìn, đó là thứ gì!”
Thân thể Lý Phàm như bị hóa đá, không thể nhúc nhích, chỉ có thể miễn cưỡng chuyển động con mắt, nhìn theo hướng Hứa Khắc chỉ.
Lọt vào trong tầm mắt, chỉ thấy một con rắn thân hình khổng lồ, chiếm cứ, quấn quanh núi Thánh Thú.
Toàn thân đỏ rực, vô cùng bắt mắt, yêu dị.
Thân thể rắn đỏ cực kỳ to lớn, phần quấn quanh núi Thánh Thú dường người chỉ là một phần trong thân thể lớn không thấy điểm cuối của nó.
Phần lớn thân thể còn lại đều giấu trong màu xanh của nước biển Nam Minh.
Khiến người khác thấy mà sợ.
Một con mãnh thú tuyệt thế như vậy mà trước khi tiến vào núi Thánh Thú Nam Minh, không ai phát hiện được tung tích của nó.
Giống như nó trống rỗng xuất hiện.
Lúc này rắn đỏ một mắt đang nhìn chằm chằm chim thanh loan và nhóm nhân loại ngoại lai trên người nó bằng ánh mắt băng lãnh, vô cảm.
Uy áp cực lớn khiến Lý Phàm cũng không thể không tuân theo bản năng thân thể, nhắm hai mắt lại.
Nhưng Hứa Khắc lại không hề sợ hãi, giống như không cảm nhận được sự khủng bố của đối phương, hai mắt trừng lớn, đối mặt với rắn đỏ.
Giằng co một lát, ngọc bài trong ngực Hứa Khắc tỏa ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh mắt rắn đỏ hơi động, sau đó nó nhắm độc nhãn lại.
Trong chớp mắt, chim thanh loan khôi phục năng lực hành động.
Lý Phàm cũng cảm thấy áp lực trên người chợt tan biến, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lại ngẩng lên nhìn, con rắn khổng lồ màu đỏ to hơn ngọn núi đã mất tung tích.
Dường như một màn khiến người khác dựng đứng tóc gáy chỉ là ảo giác của mọi người.
Nhưng Lý Phàm cũng biết, rắn đỏ một mắt vẫn còn chiếm cứ trên núi Thánh Thú.
Chỉ là bọn họ không nhìn thấy, không có cách nào để nhìn thấy thôi.
“Nếu là không có ngọc bài của Đế Nhất, e rằng dù là tu vi Hợp Đạo, đến đây không chết cũng tàn phế.” Lý Phàm âm thầm kinh hãi.
Hứa Khắc tùy tiện không hề hay biết, thúc giục chim thanh loan hạ xuống núi.
“Phù! Cảm giác nơi này thật thoải mái.” Không lâu sau đó, Hứa Khắc đặt chân lên mặt đất hít một hơi thật sâu, cảm thán nói.
Hắn biết trên núi Thánh Thú có chỗ tốt không rõ với yêu thú.
Vậy nên hắn không thu hồi Tiểu Thanh, chỉ để nàng biến thành hóa thành một con chim nhỏ, làm một cái tổ bên cạnh Lý Phàm cho nàng.
Lý Phàm liếc đối phương, trong đầu chợt hiện ra dáng vẻ Thanh thánh sư trong thế giới hiện thức.
Hắn mỉm cười, không để ý nàng.
Tiểu Thanh dường như hơi sợ con Thiên Mệnh Huyền Điểu Lý Phàm này, ngẫu nhiên chạm phải ánh mắt của hắn, hơi e ngại.
Nàng chủ động duy trì một khoảng cách, không dám quá thân cận.
Hứa Khắc tạm thời đặt hai con chim sang một bên, đi dọc đường núi chạy về phía đại thành to lớn trên đỉnh đầu.
Dọc theo đường đi, có thể thấy được rất nhiều yêu thú hình thù kì quái.
Thân ngựa cánh chim, mặt người đuôi rắn; thân hình như hổ, giọng như chó sủa; thân hình như quạ, ba đầu sáu tay; thân hình như hươu nhưng đuôi trắng, dấu chân hình tứ giác.
…
Thậm chí có yêu thú là cây cối hoa cỏ thành tinh, không có khí tức yêu thú, thoạt nhìn tiên khí phiên nhiên, vô cùng thần thánh.
Nhưng dù những yêu thú này hung độc thế nào, khí tức hung ác ra sao, nhưng trên con đường giữa núi này, bọn họ tất cả đều vô cùng thận trọng, cẩn thận từng li từng tí chậm rãi tiến lên.
Không dám bước qua giới hạn.
Vậy nên hành động chạy tán loạn của Hứa Khắc đặc biệt chướng mắt.
Có yêu thú mắt lộ sát ý, muốn cho tên oắt Hứa Khắc này một bài học.
Nhưng dường như cảm nhận được khí tức ‘Đế Nhất’ trên người hắn, không hành động.
Vì thế Hứa Khắc tùy ý chạy chậm, đi đến dưới chân thành trì trên đỉnh núi.
Tòa thành trì trên đỉnh thánh sơn này không biết được chế tạo từ loại vật liệu gì. Toàn bộ trắng như tuyết, phản chiếu dưới ánh mặt trời toát ra vẻ thánh khiết, trang trọng.
Bên ngoài Bạch Thành vốn chỉ là một bức tường cao, không có cánh cửa.
Nhưng khi chúng thú tới gần lại lộ ra một khuôn mặt
Mở to miệng rộng, hiện ra một đường đi tối thui.
Hứa Khắc lập tức dừng bước.
Hắn duỗi đầu, thăm dò bên trong đường đi.
Nhưng không thể thấy được gì.
Đúng lúc hắn đang lẩm bẩm, có dị thú bên người hắn lộ vẻ mặt khinh thường, đi thẳng vào trong.