Hứa Khắc bĩu môi, không tiếp tục sợ hãi.
Đi theo vào trong Bạch Thành của thánh sơn.
Ánh sáng biến mất, rồi lại lóe lên.
“Các ngươi đi theo ta!”
Một cái âm thanh tức giận non nớt chợt vang lên bên tai Lý Phàm.
Chỉ thấy phía trước là một đứa bé thoạt nhìn chỉ năm, sáu tuổi, vô cùng đáng yêu, trắng trẻo bụ bẫm, không rõ giới tính đang chống tay, nói với Hứa Khắc.
Đứa bé nho nhỏ này lập tức hấp dẫn ánh mắt Hứa Khắc.
Ánh mắt hắn trừng lớn, nhìn chằm chằm, đảo đi đảo lại quanh người đối phương.
Tò mò xích lại gần, đi đến trước mặt hắn, vươn tay nhéo mặt đối phương, vô cùng tò mò hỏi: “Ngươi cũng là loài người à? Sao lại ở trên núi yêu thú này?”.
Đứa bé hơi nghiêng đầu, giơ cao tay, bóp lấy mặt Hứa Khắc.
“Ai quy định, trên núi yêu thú không thể có nhân loại ở? Chẳng phải ngươi là người phàm nhưng cũng bình yên vô sự đến được đây sao?”
Hắn nghiêm túc trả lời.
Đầu tiên, Hứa Khắc ngẩn người, sau đó dường như hắn cảm thấy vô cùng tán thành với lời nói của đứa bé.
Hắn vui vẻ vỗ tay: “Ngươi nói không sai, yêu thú và con người hoàn toàn có thể chung sống hài hòa với nhau.”
“Trong tông môn chúng ta chính là như vậy.”
“Xem ra tại NamMinh yêu sơn này cũng vậy.”
Ánh mắt đứa trẻ hiện ra một tia ngây thơ, lắc đầu: “Ngự Thú tông sao? Ta từng nghe nói, tu sĩ nhân loại bên trong Ngự Thú tông đều dựa vào Ngự Thú Quyết để cưỡng ép trói buộc, khống chế yêu thú.”
“Rất nhiều yêu thú không phải thật lòng muốn trở thành thú cộng sinh với bọn họ. Chẳng qua bị công pháp không chế, thân bất do kỷ.”
“Đây là chung sống hài hòa trong lời ngươi nói sao?”
Hài đồng chăm chú hỏi.
Hứa Khắc nghe vậy, vội vàng khoát tay, cuống cuồng nói: “Không phải như vậy…”
Hắn há to miệng, muốn phản bác nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Bỗng nhiên, dường như hắn nghĩ tới điều gì, hắn quớ được tiểu Hắc trên đỉnh đầu, khoe trước mặt đứa bé như triển lãm vật quý hiếm: “Ngươi nhìn xem, đây là tiểu Hắc. Quan hệ giữa chúng ta khá tốt!”
“Tuy rằng hắn cũng vì Ngự Thú Quyết mới trở thành linh thú cộng sinh với ta.”
“Nhưng tình cảm giữa chúng ta không thể làm giả được. Quá chuẩn đúng không tiểu Hắc!” Hứa Khắc quơ tay, muốn Lý Phàm tỏ thái độ.
Lý Phàm bay về đỉnh đầu Hứa Khắc lần nữa, lại cho hắn một cào, để hắn ăn đau mà bớt nói lại.
Không để ý đến tên Hứa Khắc đang khoe khoang, Lý Phàm nhìn chằm chằm đứa bé tinh xảo như ngọc thạch trước mặt, trong lòng lóe qua một tia nghi hoặc.
Trực giác nói cho hắn, đứa bé này rất có lai lịch, không đơn giản là một người phàm tầm thường.
Nhưng trên người hắn không hề có khí tức của yêu thú.
Thậm chí Lý Phàm sử dụng thiên phú thần thông, thấy được cột sáng khí vận cũng chỉ thuộc dạng phổ thông, không khác gì người phàm.
Điều này khiến hắn khí hiểu.
Nhìn thấy đôi chủ tớ này ở chung khá hòa hợp, hài đồng phát ra tiếng cười khanh khách, dường như vô cùng vui vẻ.
“Đi theo ta nha, đường đi trong thành phức tạp, cẩn thận kẻo bị ăn”. Hắn lại dặn dò lần nữa.
Dứt lời, hắn này thẳng vào bên trong.
Hứa Khắc thấy thế, vội vàng đuổi kịp.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không thấy được bóng dáng những yêu thú khác.
Những yêu thú đi cùng nhau trước kia lúc này biến mất tập thể, không biết đã đi nơi nào.
Chỉ còn lại hai đứa trẻ, tiếng bước chân trước sau vang vọng trong tòa thành trì trống rỗng này.
Đi một đường, leo qua mấy chục lần bậc thang, không biết qua bao lâu, đứa bé dẫn Hứa Khắc vào trong một căn phòng.
Tiến vào trong đó, vách tường xung quanh bỗng trở nên trong suốt.
Giống như trong giây lát đã bị treo giữa không trung.
Tầm nhìn vô cùng tốt, cảnh sắc xung quanh nhìn được không sót thứ gì.
Mà phía dưới không gian là cực kỳ nhiều yêu thú, đếm không thể hết, hình dạng phong phú đa dạng.
Chúng nó dường như đang thảo luận về vấn đề nào đó, tranh luận vô cùng kịch liệt.
“Im lặng!”
Ngay bên dưới Hứa Khắc tụ lại mấy chùm sáng lớn.
Bên trong chùm sáng có thể lờ mờ thấy được thân hình ẩn hiện.
Yêu thú đang nói chuyện là một con chim Cửu Đầu màu đỏ.
Âm thanh của nó như tiếng cọ xát giữa kim loại, vô cùng chói tai khó nghe. Nhưng địa vị nó trong tộc đàn yêu thú dường như rất cao, nó vẫn nói, nhóm yêu thú nháy mắt đã im lặng.
“Chư vị, hãy để chúng ta hoan nghênh bệ hạ ‘Đế Nhất’ vĩ đại, sau nhiều năm, ngài lại triệu tập vạn yêu, thương thảo nghị hội!”
Ầm!
Lời nói của nó dường như khiến tất cả yêu thú trong không gian bùng nổ.
Tất cả phát ra tiếng kêu cực kì hưng phâns, thể hiện sự vui mừng trong nội tâm.
Mà ở trên bầu trời, bóng ma thật lớn cũng thoáng chốc giáng lâm.
Một “cục thịt” màu xám không ngừng ngọ nguậy, bên trên thi thoảng còn hiện ra cái đầu, giống như mây đen, xuất hiện trên đỉnh đầu chúng yêu.
Tất cả yêu thú ở đây lúc này đều yên lặng, cúi đầu hành lễ.
“Đây… đây là Đế Nhất thú?” Hứa Khắc nhìn chằm chằm tảng thịt bên dưới, thè lưỡi
“Tại sao lại nhìn… xấu như vậy…”
Hắn nhỏ giọng, cẩn thận nói.
Đứa bé kia nghe thấy cũng không tức giận mà vô cùng đồng ý gật đầu: “Hì hì, ta cũng nghĩ như vậy. Quả thật quá xấu!”
Lý Phàm nghe xong, trong lòng nhảy dựng.
Dám trong địa bàn yêu thú nói vị yêu thú tôn quý nhất rất xấu xí.
Đứa bé này…
Không chờ Lý Phàm nghĩ kĩ, lời nói của Đế Nhất thú bên dưới thu hút sự chú ý của Lý Phàm.