Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 803 - Chương 803. Người Thiện Chiến Chết Trận

Chương 803. Người thiện chiến chết trận Chương 803. Người thiện chiến chết trận

Kiên quyết phong tỏa sát khí kia, khống chế trong đó.

Dù cho nó tấn công khắp nơi, đấu tranh mãnh liệt như thế nào, cũng không thể đột phá.

“Cho dù chết, cũng không thay đổi được tính xấu.” Đế Nhất lạnh lùng hừ, trong tay tỏa ra ánh sáng đen mờ nhạt.

Sau một lát, dường như cảm ứng được hơi thở của Đế Nhất, lúc này hung thú tuyệt thế trong hộp gỗ mới dần dần bình tĩnh lại.

Tiếng rống giận càng ngày càng nhỏ, cuối cùng lại không thể nghe thấy.

Lúc này, Hứa Khắc và Lý Phàm chưa tỉnh hồn, mới nhìn thấy rõ thứ được đặt trong hộp gỗ.

Đó là một cái đầu hung thú với đôi mắt trợn lên giận dữ, chết không nhắm mắt.

Phía trên trải rộng từng vết thương vết sẹo giống như đồ sứ vỡ nát.

Vết thương trên đầu còn có máu thịt đang không ngừng lúc nhúc. Như thể đầu hung thú này còn chưa tắt thở hoàn toàn.

Không ngờ thứ mà Lục Nhai sư huynh nhờ vả mình vận chuyển đến yêu sơn Nam Minh lại là một vật như thế, khuôn mặt nhỏ của Hứa Khắc lập tức trắng bệch.

Hắn vội vàng vẫy tay, giải thích: “Không phải ta làm!”

Đứa trẻ Đế Nhất sửng sốt tại chỗ, sau đó mới bật cười ha ha.

“Yên tâm, cho dù ngươi nói là ngươi giết nó, trên đời này cũng sẽ không có người tin.”

“Chúa tể sát phạt yêu thú, được mệnh danh là chiến tuyệt thiên hạ - ‘Đế Nhị Lệ’…”

“Người có thể giết nó không nhiều lắm. Ngươi tuyệt đối không phải là một trong số đó.”

Trên mặt Đế Nhất cũng không có vẻ mặt đau buồn và tức giận, sau khi thản nhiên giải thích một câu, lại cẩn thận nhìn chằm chằm đầu của ‘Đế Nhị Lệ’, dường như đang nghiên cứu và tìm kiếm thứ gì đó.

“Đế Nhị Lệ?” Hứa Khắc rửa sạch hiềm nghi gây án xong cũng không thở phào nhẹ nhõm mà chịu khiếp sợ càng lớn hơn.

Hắn nuốt nước miếng rồi nói: “Nó là đệ nhị, vậy chẳng phải là càng lợi hại hơn tam gia gia sao?”

“Sao nó lại trở thành như vậy…”

Hứa Khắc vô thức liếc nhìn cái đầu trong hộp gỗ, hơi khó khăn hỏi.

Trong lòng Lý Phàm cũng chấn động không ngừng.

Theo như trong lời ‘Đế Nhất’ mới vừa nói, có thể nhìn ra được rằng chỉ sợ ‘Đế Nhị Lệ’ này là người mạnh nhất trong tộc yêu thú, ngoại trừ Đế Nhất.

Nếu tương tự cảnh giới của tu sĩ nhân loại thì hẳn là có lực lượng ngang với cảnh giới Trường Sinh.

Mà bây giờ, lại bị người chặt đầu…

Ai làm?

Nghĩ đến hộp gỗ đến từ Lục Nhai của Ngự Thú tông, mà tuy Lục Nhai không có thực lực để làm hành động vĩ đại như vậy, nhưng hắn lại biết người có thể làm được việc này.

Là Bạch tiên sinh.

Trong chốc lát, một bóng người độc lập vô song hiện lên trong đầu Lý Phàm.

Là hắn?

Lý Phàm và Hứa Khắc đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên là cùng suy nghĩ.

Trong khi hai người nghĩ rõ thủ phạm chuyện này, dường như Đế Nhất cũng đã nhìn ra dấu vết để lại từ vết thương trên đầu.

“Người thiện chiến, cuối cùng sẽ chết vì chiến.”

“Ta đã từng khuyên ngươi nhiều lần, nhưng ngươi lại không nghe. Bây giờ rơi vào kết cục này cũng là gieo gió gặt bão.”

Sắc mặt Đế Nhất lạnh lùng, giọng điệu lạnh như băng sương.

Từ trong đầu ‘Đế Nhị Lệ’ mơ hồ truyền đến tiếng rống giận dữ, dường như đang đáp lại với vẻ không cam lòng.

“Trở về cũng tốt.”

Đế Nhất đột nhiên nói một câu khó hiểu.

Sau đó, chuyện khiến Hứa Khắc cảm thấy rùng mình xảy ra.

Chỉ thấy Đế Nhất đưa tay che trên đầu ‘Đế Nhị Lệ’, sau đó bàn tay nhỏ trắng nõn hồng hào vốn dĩ giống như trẻ con kia lại đang giãn nở, vặn vẹo.

Từng cục thịt giống như bùn lầy màu đen, mạnh mẽ ra khỏi tay của đứa trẻ Đế Nhất.

Bao phủ đầu của ‘Đế Nhị Lệ’ rồi cắn nuốt.

Hứa Khắc vô thức kéo Lý Phàm lùi ra sau mấy bước.

Rời xa đứa trẻ Đế Nhất nhìn như vô hại với người và vật này.

Chỉ qua thời gian mấy hơi thở, cục thịt màu đen dâng trào đã bị thu về.

Đế Nhất biến về dáng vẻ ngây thơ vô hại ban đầu.

Mà đầu của ‘Đế Nhị Lệ’ cũng biến mất không còn thấy gì nữa.

“Cảm ơn các ngươi đã đưa tên ngu xuẩn này về.”

“Lần này không có mấy vạn năm thì ta sẽ không để hắn rời đi.”

Đế Nhất nói với vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc.

Hứa Khắc ngượng ngùng sờ đầu, trong chốc lát lại không biết nên nói gì cho đúng.

“Ta cũng biết ý của Đế Tam…”

Đế Nhất nhìn Hứa Khắc, mỉm cười.

Không chỉ trích, mà thản nhiên nói.

Sau đó bụng của hắn lập tức phình lên, chỉ trong một lát, lại biến thành hình dáng dị dạng còn lớn hơn thân thể trẻ con trước mắt gấp mấy lần.

Dường như bên trong đang nuôi dưỡng thứ gì đó, đang không ngừng chuyển động qua lại.

“Phụt!”

Tiếng máu thịt xé rách phát ra từ trên người hắn, không lâu sau đó, một sinh vật tròn vo thoát ra khỏi người hắn.

“Mang tiểu gia hỏa này về giao cho Lục Nhai đi.”

“Hắn biết nên làm thế nào.”

Đế Nhất lại biến thành đứa trẻ, nhìn Hứa Khắc, im lặng một lá rồi lại chợt nói: “Đây là nhiệm vụ báo đáp ngươi đưa ‘Đế Nhị Lệ’.”

“Ngoài ra, ta còn có vật khác muốn tặng cho ngươi.”

Lần này không tiếp tục gây động tĩnh lớn như vậy nữa, Đế Nhất chỉ nhẹ nhàng chỉ vào ấn đường của Hứa Khắc, rồi không có động tác gì nữa.

Hứa Khắc sờ lên trán mình, dường như cũng không thể cảm nhận được gì.

“Đến thời điểm, ngươi sẽ tự biết tác dụng của nó.” Đế Nhất nói.

“Gì vậy, tất cả đều là câu đố. Thật sự tức chết ta rồi.” Trong miệng Hứa Khắc khẽ lẩm bẩm, hắn liếc nhìn Đế Nhất, cuối cùng vẫn không có can đảm phát cáu.

Bình Luận (0)
Comment