Đế Nhất nhẹ nhàng vung tay lên, trước mặt bọn họ lập tức xuất hiện một gốc cây có cành lá xum xuê.
Ở cuối một chạc cây trong đó, Hứa Khắc bất ngờ thấy được bóng dáng mình.
“Đây là…” Hắn có vẻ không hiểu hỏi.
“Đây là tương lai.” Đế Nhất trả lời một cách nghiêm túc.”Tương lai nào đó có thể xảy ra.”
“Một loại vận mệnh có thể xảy ra trong tương lai của Yêu tộc gắn bó chặt chẽ với ngươi.” Đế Nhất nhìn Hứa Khắc nho nhỏ, trong mắt tràn đầy vẻ thăng trầm.
Hứa Khắc vẫn nhìn bóng cây đang không ngừng lan rộng, sinh sôi nảy nở, rơi vào bế tắc.
Cảnh tượng Yêu tộc hiển thị trên từng chạc cây kia, có cực kỳ tương tự, cũng có hoàn toàn khác biệt.
Có cảnh tràn ngập màu máu, Yêu tộc mất mạng, có cảnh sinh sôi nảy nở đến mức tột cùng, lặp lại cảnh tượng thời kỳ hùng mạnh nhất của Yêu tộc thượng cổ.
Có cảnh khác là người và yêu sống chung hài hòa, cùng thành lập văn minh xán lạn.
Còn có cảnh mơ hồ, tràn đầy hơi thở diệt vong và đổ nát.
“Tương lai vô hạn, có vô hạn khả năng.”
“Điều này cũng có nghĩa là cho dù khả năng lại nhỏ như thế nào thì dưới điều kiện tiên quyết của ‘vô hạn’, tất nhiên tất cả đều sẽ xảy ra.”
“Làm thủ lĩnh của tộc, ta nhất định phải cân nhắc hợp lý đến mỗi một loại khả năng, vận mệnh tương lai của Yêu tộc.”
Lúc này, thân thể trẻ con của Đế Nhất lại nói ra lời nói nặng như núi Thái Sơn.
“Đây chính là đáp án của ta cho vấn đề lúc trước của Lục Nhai.”
“Tuy nhân loại tràn ngập tiềm lực, tương lai có vô hạn khả năng, nhưng các ngươi mỗi người chỉ lo riêng mình, không thể tính toán chung lực lượng mạnh mẽ nhất trong tộc, ngược lại sẽ hao tổn bản thân trong nội đấu không ngừng.”
“Một khi gặp phải kiếp nạn, thì sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề.”
“Có lẽ có thể dựa vào vận khí để vượt qua tai ách nặng nề, nhưng kéo dài tuyến thời gian, trải qua tai hoạ càng nhiều, xác suất nhân loại diệt vong cũng càng lớn.”
“Nhưng yêu thú chúng ta khác biệt. Có ta ở đây, ta sẽ cân nhắc tốt tất cả vì đồng bào trong tộc.”
“Tuy bọn họ có tư tưởng của riêng mình, nhưng trên vấn đề quan trọng về sinh tử tồn vong, bọn họ đều phải dựa theo ý chí của chúng ta đi chấp hành mệnh lệnh tương ứng.”
“Ta còn tồn tại một ngày thì Yêu tộc sẽ không hoàn toàn diệt vong.”
“Nếu đã không thể cùng cạnh tranh với nhân loại, vậy thì chỉ cần sống đủ lâu, chờ nhân loại tự mình diệt vong là được.”
Trong giọng nói của Đế Nhất có vẻ hơi châm biếm, thản nhiên nói.
Trên mặt Hứa Khắc tỏ vẻ không phục, muốn phản bác.
Nhưng trong chốc lát, hắn lại không nghĩ ra được từ ngữ nào thích hợp.
Nín hồi lâu, hắn chỉ hỏi một câu: “Vậy làm sao ngươi đảm bảo được mình sẽ không chết trước trước khi Yêu tộc diệt vong?”
Đế Nhất liếc nhìn Hứa Khắc với vẻ sâu xa, nhưng không nói gì.
“Tương lai vô hạn có nghĩa là sẽ có khả năng vô hạn. Chỉ cần có một khả năng nhỏ nhoi, vậy thì có nghĩa là nhất định sẽ xảy ra…”
Trong đầu Lý Phàm không ngừng vang vọng câu nói vừa rồi của Đế Nhất.
Người mang ‘Hoàn Chân’, có thể lặp lại gần như vô hạn như hắn càng có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói hơn bất kỳ người nào khác.
Hơn nữa, cảm xúc của Lý Phàm đột nhiên dâng trào. Hắn có linh cảm rằng dường như trong lời nói này còn ẩn giấu bí mật gì đó có mức độ càng sâu xa hơn.
Liên quan đến con đường tương lai của hắn, hoặc là ‘Hoàn Chân’.
Nhưng giống như ngắm hoa trong màn sương, hoàn toàn không có cách nào để nhìn thấy toàn cảnh.
Lý Phàm rơi vào suy nghĩ bão táp mà bản thân mơ mộng, sau khi đứa trẻ Đế Nhất vừa nói hết câu, vẫn luôn yên lặng không nói.
Sau khi Hứa Khắc bị ánh mắt của hắn nhìn thẳng, cũng không tự chủ được mà rùng mình một cái, ngậm miệng lại.
Hắn luôn không sợ trời, không sợ đất, lúc này cũng nhận thức được điểm tìm đường chết trong lời nói của mình, không dám tiếp tục hỏi dồn.
Qua rất lâu, có lẽ vì thoát khỏi cảnh tượng lúng túng bây giờ, hắn cười ha hả, chuyển chủ đề: “Đúng rồi, nếu ‘Đế Nhất’ chính là ngươi…” Hứa Khắc vỗ đầu, giả vờ như vừa mới nhớ ra, lấy một hộp gỗ màu đỏ thắm, đưa qua.
“Đây là thứ mà Lục Nhai sư huynh bảo ta đưa tới đây. Hắn cũng không nói rõ là giao cho người nào, nhưng ngươi đã là lão đại nơi này, vậy giao cho ngươi thì tuyệt đối không có vấn đề nhỉ.”
Hứa Khắc đánh giá Đế Nhất, hơi vui mừng nói.
“Đây là…”
Ánh mắt Đế Nhất đảo qua hộp gỗ, trên khuôn mặt nho nhỏ lại xuất hiện vẻ nghiêm trọng.
Hắn lấy qua, ánh sáng đen trên tay chớp nháy, ngay lập tức phá giải cấm chế trên nó.
“Gừ!”
Một sát khí ngập trời, cùng với tiếng gào thét không cam lòng và phẫn nộ đột nhiên phóng lên tận trời từ trong hộp gỗ.
Hơi thở hung sát giống như thực chất, hình thành một vòi rồng.
Máu tanh vô tận lập tức tràn ra từ trong đó, càn quét xung quanh giống như sóng xung kích.
Trong hoảng hốt, dường như có thể nhìn thấy một bóng dáng hung thú tuyệt thế đang gào thét.
Hứa Khắc không hề chuẩn bị tâm lý, chỉ trong chốc lát đã bị dọa đến mức ngã nhào trên đất tại chỗ.
Mà Lý Phàm đang chìm trong suy nghĩ cũng bị cảnh doạ người này làm bừng tỉnh.
Lông vũ toàn thân đứng thẳng, giống như gặp phải thiên địch, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.
Cũng may có bàn tay nhỏ của đứa trẻ Đế Nhất, năm ngón tay hơi cong lại, hình thành một lồng giam vô cùng vững chắc.