“Không sao, nó sẽ không ngại.” Đứa trẻ nhìn Đế Nhất Thú đang nói đĩnh đạc phía dưới, thản nhiên nói.
Tuy Hứa Khắc bẩm sinh ngây thơ, nhưng cũng không có nghĩa hắn là kẻ ngu.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, hạ thấp giọng, dè dặt hỏi: “Nghe giọng điệu của ngươi thì hình như ngươi rất quen thuộc với Đế Nhất đại nhân.”
“Ngươi không phải là con riêng của nó chứ?”
“Nếu ngươi hoàn toàn muốn cho rằng như vậy thì cũng không sai.” Vượt quá dự đoán của Hứa Khắc là đối phương lại trực tiếp thừa nhận một cách hào phóng.
Chuyện này khiến Hứa Khắc sợ đến mức choáng váng.
“Có thể nói ‘Đế Nhất’ là ta. Nhưng ta không phải là Đế Nhất.” Đứa trẻ lại nói thêm.
Hứa Khắc lập tức trừng to mắt, trong đó tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Mà ngay lúc này, sự chú ý của Lý Phàm cũng từ trong diễn thuyết của cục thịt Đế Nhất phía dưới đến trên người đứa nhỏ trắng trẻo trước mặt.
Tuy đã sớm dự đoán được, nhưng không ngờ chúa tể yêu thú lại biến đổi thành một thân thể nhân loại.
Trong lòng Lý Phàm vẫn hơi khiếp sợ.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của một người một chim là Hứa Khắc và Lý Phàm, Đế Nhất lại lộ ra nụ cười khó lường hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài của bản thân.
“Sao vậy, kinh ngạc à?”
Hứa Khắc liên tục gật đầu.
“Thật ra cũng không cần như vậy. Sinh linh trên thế gian, nếu tìm hiểu nguồn gốc thì thực ra có thể quy về một chỗ.”
“Yêu thú cũng được, nhân loại cũng thế. Thật ra đều không có sự khác biệt về bản chất.”
Nét mặt Đế Nhất bình thản, nhưng trong miệng lại nói ra lời nói khiến thế gian khiếp sợ.
Lý Phàm tin rằng ở thánh địa Yêu tộc này, nếu như không phải vị chúa tể Yêu tộc nói lời này, mà đổi thành bất kỳ ai khác thì chỉ sợ đã sớm bị vạn yêu tức giận nuốt sống.
“Kể ra thì cũng buồn cười, ta cũng đã trôi qua rất lâu, phải đến gần đây mới hiểu được đạo lý này.”
“Sau đó mới có ta.” Đứa trẻ Đế Nhất chắp hai tay sau lưng, quan sát một đám yêu thú phía dưới, ra vẻ ông cụ non nói.
“Năm đó Lục Nhai từng nói với ta rằng sở dĩ yêu thú mạnh mẽ như vậy là bởi vì lực lượng được kế thừa từ huyết mạch căn nguyên trong cơ thể. Nhưng theo sự sinh sôi nảy nở nhiều đời, huyết mạch của yêu thú cũng sẽ dần dần loãng đi. Tuy không loại trừ khả năng có biến dị phản tổ, nhưng thực lực tổng thể của Yêu tộc lại không thể nghi ngờ là đang càng ngày càng yếu.”
Nghe thấy đối phương nói đến Lục Nhai sư huynh, ánh mắt Hứa Khắc lập tức sáng lên, nghe kỹ lời nói của đứa trẻ Đế Nhất.
“Mà đối thủ của Yêu tộc là nhân loại. Nhân loại lại học tập và tích lũy trong nhiều đời, liên tục trở nên mạnh mẽ. Công pháp, phù lục, khí, trận, đan, dược và nguồn gốc lực lượng của nhân loại lại có thể được kế thừa từ đời này sang đời khác.”
“Khoảng cách càng ngày càng lớn, tương lai của yêu thú sẽ ở đâu đây?”
“Ta đã suy nghĩ vấn đề này khoảng ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng không thể nghĩ rõ.”
“Ép buộc những gia hỏa không có đầu óc kia đi học tập luyện đan, luyện khí sao?”
“Sợ rằng ngay cả ta cũng không thể làm được. Mỗi ngày nằm, ăn uống tiệc tùng, mệt mỏi thì ngủ. Nếu làm vậy có thể trở nên mạnh lên, vậy thì tại sao còn phải cố gắng?”
“Đây chính là tình cảnh khốn khó của Yêu tộc. Cho dù sẽ có một vài cá thể đặc biệt, nhưng cũng không thể thay đổi sinh thái của cả một tộc.”
Giống như giải thích với hai người Hứa Khắc, lại giống như chỉ đang nói một mình.
“Cho nên, ngươi muốn biến yêu thú thành người sao? Giống như ngươi bây giờ vậy?” Dường như suy nghĩ cẩn thận gì đó, Hứa Khắc vô cùng giật mình, hoảng sợ nói.
Lông vũ trên người Lý Phàm cũng hơi dựng đứng, cảm thấy hơi khiếp sợ.
“Đúng vậy.”
“Nhưng cũng không phải.”
Đế Nhất lắc đầu rồi lại gật đầu.
“Làm chúa tể của toàn bộ đám yêu thú, ta nhất định phải đứng trên góc độ của toàn bộ cộng đồng yêu thú mà không phải dựa vào yêu thích cá nhân để suy nghĩ và quyết định vấn đề.”
Đứa trẻ Đế Nhất chỉ về phía đại hội vạn yêu đang tiến hành phía dưới.
“Ta ở phía dưới đã quyết định muốn dẫn theo đám yêu thú thoát khỏi Huyền Hoàng giới.”
“Cho dù ta có lòng tin tuyệt đối nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng kế hoạch này có thể thất bại.”
“Dù chỉ có xác suất một phần trăm triệu, ta cũng muốn tính toán bên trong.”
“Vì không khiến tộc yêu thú sẽ vì một quyết định của ta mà từ đó về sau đi đến bước đường cùng. Cho nên, ta cần phải có kế hoạch khác.”
Đế Nhất chậm rãi nói ra.
“Ta đã hiểu! Đây chính là mọi thứ phải chuẩn bị hai cách mà các sư huynh thường nói!” Hứa Khắc hơi hưng phấn mà nói ra.
“Không, ngươi không hiểu.” Đế Nhất lại không nể mặt chút nào.
“Chuẩn bị hai cách sao? Với tộc yêu thú khổng lồ thì không khác gì tự đi tìm chết.”
“Những đám yêu thú không chịu rời đi mà quyết định ở lại Huyền Hoàng giới, mức độ chấp nhận chuyện biến thành người của bọn chúng sẽ có bao nhiêu đây? Không cần nghĩ thì ta cũng có thể biết rằng nhất định chỉ có một nhóm nhỏ có thể chấp nhận kế hoạch này của ta.”
“Ép buộc sẽ chỉ mang đến tổn thương cho bộ tộc đã chia tách, cho nên ta cần bí mật thực hiện kế hoạch này.”
Hứa Khắc gãi đầu, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ bối rối: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì vậy, sao ta lại bị xoay đến mơ mơ màng màng thế này, càng ngày càng nghe không hiểu rồi vậy?”