“Đúng rồi, còn một điều nữa cần chú ý. Truyền tống siêu xa này đòi hỏi thông tin tọa độ không gian chính xác của vị trí mục tiêu. Nếu không, độ lệch vị trí của truyền tống siêu xa chỉ là một vấn đề nhỏ, nếu đi nhầm vào hư không vô tận thì sẽ phiền toái lắm.” Chu Khắc Bảo nghiêm túc nói.
Lý Phàm gật đầu xem như đã hiểu.
“Cuối cùng là chức năng tự bạo mà các đạo hữu đã nhiều lần nhắc đến.” Giọng điệu của Chu Khắc Bảo đột nhiên trở nên có chút lo lắng.
“Bọn ta đã tốt rất nhiều công sức để đáp ứng được yêu cầu này của đạo hữu.”
“Khi xây dựng thành, bọn ta đã bổ sung thêm nguyên liệu đặc thù ‘Tịch Diệt Nhân Lôi’ ở khắp mọi nơi trong thành.”
“Ngoài ra, bọn ta đã sử dụng phương pháp luyện chế pháp bảo để xây dựng tòa tiên thành này, bản thân pháp bảo cũng có chức năng tự bạo gây sát thương cho kẻ thù.”
Chu Khắc Bảo dừng một chút.
“Theo tính toán của bọnn ta, nếu động phủ này đột nhiên phát nổ, ngay cả một tu sĩ Hợp Đạo cũng sẽ bị thương nặng nếu không chuẩn bị.”
Lời vừa nói ra, chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Các tu sĩ có mặt, bao gồm cả Long Dược Du đều nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt có chút kỳ quái.
Tuy nhiên, không ai trong số bọn họ hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Như chính Lý Phàm đã nói, hắn đã bị gián điệp của Ngũ Lão hội tấn công, hơn nữa hắn rất giàu có nên mang theo vũ khí lợi hại như vậy để tự vệ.
Cũng rất hợp lý mà đúng không?
Bất kể ý định thực sự của Lý Phàm là gì, dù sao chuyện cần làm chỉ là bán động phủ tiên thành này đi và nhận được điểm độ cống hiến là được.
Cùng lắm thì sau này không chọc tới người này trừ khi cần thiết, còn không thì cứ tránh xa hắn ra nếu được.
Đám người Chu Khắc Bảo đều là suy nghĩ như vậy.
Một đám tu sĩ nở nụ cười lúng túng, bỏ qua chủ đề này.
Sau khi Lý Phàm giao dịch số điểm độ cống hiến còn lại, hắn cũng luyện hóa tấm lệnh bài đủ màu sắc điều khiển động thiên dưới sự chứng kiến của mọi người.
Nhìn thành trì rộng lớn bên dưới, cảm giác như chỉ huy cánh tay mình tự nhiên nảy sinh.
Đồng thời, phương pháp vận hành các công năng khác nhau cũng hiện lên trong đầu.
Trong lòng hơi động, động phủ tiên thành đột nhiên hóa thành một tia ánh sáng cực nhỏ chui vào đan điền của Lý Phàm.
“Bảo bối tốt!”
Lý Phàm vỗ tay khen.
“Sau này các đạo hữu có nhu cầu gì có thể đến tìm đến bọn ta.”
“Chỉ cần đủ độ cống hiến thì mọi chuyện đều dễ nói.”
Chu Khắc Bảo tươi cười nói.
“Vậy về sau ta sẽ phải làm phiền ngươi thường xuyên hơn!” Lý Phàm nhìn chung quanh một vòng, cười nói.
Khiến cho mọi người chung quanh bật cười.
Lại hàn huyên thêm vài câu, Lý Phàm rời khỏi Tiên Khiển cảnh với lý do thành Tùng Vân sắp hoàn thành nhiệm vụ, hắn đang bề bộn công vụ.
“Người này cũng là một người rất to gan, trừ khi cần thiết, không nên kết thù với hắn.” Long Dược Du nhìn bóng dáng biến mất của Lý Phàm bình luận.
“Wow, có tu sĩ bình thường nào lại mang theo một thứ đáng sợ như vậy bên mình. Nếu hắn phát điên, sẽ cho nổ đâu đó bên trong tòa tiên thành...”
“Chậc chậc...”
“Tu sĩ thượng cổ nha, đây là chuyện bình thường thôi. Nếu như hắn thật sự có suy nghĩ gì khác với Vạn Tiên Minh, đó mới là điều kỳ lạ.”
“Ha ha, dù sao độ cống hiến đã lấy được, chẳng có liên quan gì đến chúng ta.”
Mọi người tỏ ra thờ ơ, mỉm cười thảo luận.
...
Biển Tùng Vân.
Lý Phàm nhìn động phủ tiên thành yên tĩnh ngủ say trong đan điền của mình, trong lòng bỗng nhiên yên tâm hơn.
Với khả năng tự vệ của sức mạnh hủy diệt này, kết hợp với ‘tinh huyết vạn người’ đã bị ràng buộc trong không gian của ‘Hoàn Chân’.
Lý Phàm tin rằng cho dù đối mặt với tu sĩ Hợp Đạo thì hiện tại hắn cũng có lực để uy hiếp.
Về việc đám người Chu Khắc Bảo có để lại cánh cửa bí mật nào trong động phủ này hay không...
Lý Phàm căn bản không quan tâm.
Dù sao thì số phận của nó đã được định đoạt.
Trước khi thân phận “Lý Phàm tu sĩ cổ xưa của thượng cổ Thiên Cơ tông” biến mất hoàn toàn, nó cũng sẽ bùng phát ánh sáng rực rỡ cuối cùng trong lãnh địa của Vạn Tiên Minh.
Một số cảnh tượng có thể xảy ra trong tương lai lập tức hiện lên trong đầu Lý Phàm, hắn cười lạnh trong lòng.
Sau khi bình tĩnh lại, trước khi diễn ra nghi thức đặt móng chính thức ở thành Tùng Vân, Lý Phàm lại đến Ttuyền Độ Trần, cầu kiến Đệ Nhất Kinh Luân.
“Kinh Luân công tử, vất vả mấy tháng, nhiệm vụ Tiên Minh đã hoàn thành. Chuyện ngài dặn dò ta cũng đã làm theo.”
“Ngài xem...”
Lý Phàm nói rất khéo léo, nhưng hắn tin chắc Đệ Nhất Kinh Luân là một người thông minh, hẳn là có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn.
Đệ Nhất Kinh Luân đang cúi đầu, cau mày xem thông tin không ngừng thay đổi, nhấp nháy bên trong công văn, lúc này thậm chí đầu cũng không ngẩng lên.
“Ngươi yên tâm, Tiên Minh xưa nay không bao giờ để người có công chịu thiệt.”
“Phần thưởng tương ứng đã được quyết định. Ban đầu đã dự định trong nghi thức đặt móng, ta sẽ cử người đến đọc. Ngươi đã nóng vội đến vậy thì xem trước đi.”
Đệ Nhất Kinh Luân gõ nhẹ mặt bàn, một tia sáng bay về phía Lý Phàm.
Không né tránh kịp, khi luồng ánh sáng tiến vào cơ thể hắn, trong đầu Lý Phàm đột nhiên xuất hiện một đoạn thông tin.