Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 807 - Chương 807. Được Phong Bí Tự Sứ (2)

Chương 807. Được phong Bí tự sứ (2) Chương 807. Được phong Bí tự sứ (2)

“Đảo chủ của đảo Tùng Vân Lý Phàm thức khuya dậy sớm, làm việc cẩn trọng, góp công trong việc xây dựng thành Tùng Vân.”

“Đặc biệt thăng chức lên ‘Bí tự sứ’ của Bố Chính đường ở thành Tùng Vân, lúc đảo chủ không có ở châu cảnh, được toàn quyền xử lý tất cả chính vụ.”

“Ngoài ra, khen thưởng trăm ngàn độ cống hiến, công huân thăng lên thượng cấp Giáp đẳng.”

...

“Hừm, Tiên Minh không để người có công chịu thiệt, câu nói này khá quen.”

“Nhưng mà khen thưởng của nhiệm vụ lần này, coi như xứng đáng với lời nói ấy.”

Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Đọc kỹ mệnh lệnh từ tổng bộ của Bố Chính đường, Lý Phàm phát hiện ra quyền lực thực sự của ‘Bí tự sứ’ mà hắn sắp đảm nhiệm có thể nói là khá lớn.

Trên thực tế, trong quá trình vận chuyển thực tế chính vụ ở các nơi, nhiều việc đều do ‘Bí tự sứ’ của Bố Chính đường đưa ra quyết định cuối cùng.

Chỉ những sự kiện đặc biệt đạt đến cấp độ nhất định mới phải báo cáo lên cho thành chủ tiên thành xét duyệt.

Dù sao trong một châu có quá nhiều chuyện vặt vãnh, dù lớn hay nhỏ thì thành chủ cũng phải đích thân giải quyết.

Vậy thì e rằng cho dù có mấy phân thân cũng không giải quyết hết được.

Hơn nữa, hầu hết các thành chủ của tiên thành các châu đều có tu vi là Hóa Thần.

Ở cảnh giới này, ai lại không muốn tiến thêm một bước nữa, thành tựu Hợp Đạo?

Phải biết rằng một khi bước vào Hợp Đạo kỳ, địa vị sẽ hoàn toàn khác biệt so với Hóa Thần.

Ở quy mô nhỏ hơn thì là chúa tể của một châu.

Nói rộng hơn, thì có thể được chuyển từ khu vực địa phương đến vùng nội địa của Vạn Tiên Minh, bước vào trung tâm quyền lực ngay trong tầm tay.

Cho nên bọn họ nhất định phải cam đoan có đủ thời gian dùng để tu hành.

‘Bí Tự Sư’ với tư cách là trợ thủ cho thành chủ, cũng phải giúp giải quyết các chính vụ.

Nói chung, thường có từ ba đến năm ‘Bí tự sứ’ trong một châu.

Nhưng biển Tùng Vân có tình huống đặc thù.

Bên trên đã hạ mệnh lệnh, không được điều tạm đi đâu cả.

Về phần các tu sĩ cấp trung cấp thấp, gần như tất cả đều bị Ngũ Lão hội tiêu diệt gọn ghẽ.

Để đưa thành Tùng Vân được xây dựng lại đi vào hoạt động càng sớm càng tốt, lần này tổng bộ Bố Chính đường tạm thời chỉ sắp xếp một ‘Bí tự sứ’ đến.

Cũng cho Lý Phàm đầy đủ quyền hạn.

Đối với các vị trí hiện đang trống, hắn có một phần ba hạn ngạch giới thiệu nội bộ.

Còn lại thì sẽ được các tu sĩ từ các châu khác điều nhiệm tới sau đó.

“Nếu hai tiên quân Hóa Thần là Hồng Hi và Tử Vân không quay lại, có thể nói rằng ở thành Tùng Vân này chỉ có một mình ta là người định đoạt.”

“Cũng không uổng công ta bận rộn mấy tháng như vậy.”

Lý Phàm nghĩ thầm, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

“Cảm ơn công tử đã tạo cơ hội! Sau này hạ quan sẽ nghe theo hiệu lệnh của công tử để báo đáp ân tri ngộ này!”

Lý Phàm thề son sắt nói.

Đối với lời thề sống chết hiệu trung của Lý Phàm, Đệ Nhất Kinh Luân từ chối cho ý kiến.

“Ngươi chuẩn bị lễ nhậm chức đi, đừng phạm sai lầm gì.” Hắn nhẹ giọng nói, vẫn chăm chú nhìn xuống tin tức trên công văn.

Lý Phàm khom người cáo từ.

Trở lại nơi ở tạm thời, hắn gọi Cao Viễn tới.

Trở lại chính mình trụ sở tạm thời, hắn gọi Cao Viễn qua.

“Thành chủ đại nhân, ngài tìm ta có việc gì?” Cao Viễn ra vẻ nịnh nọt, cúi đầu khom lưng nói.

“Tổng bộ Tiên Minh đã ban thưởng rồi, ta được nhận chức ‘Bí tự sứ’ của Bố Chính đường, từ nay về sau, ngươi sẽ phải đổi cách xưng hô, không được gọi sai.” Lý Phàm giống y đúc với Đệ Nhất Kinh Luân, ngữ khí lạnh nhạt nói.

Cao Viễn lúc đầu sửng sốt, nhưng chưa kịp nói gì, Lý Phàm đã nói tiếp: “Việc xây dựng lại tiên thành còn rất nhiều việc phải làm. Hai tiên quân Hồng Hi và Tử Vân vẫn đang bận, tạm thời ta sẽ là đại diện toàn quyền xử lý tất cả chính vụ của biển Tùng Vân.”

Cao Viễn giờ phút này mới lấy lại được tinh thần.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ hưng phấn không thể che giấu, không ngừng nói: “Chúc mừng Bí sứ đại nhân! Năng lực của đại nhân đã được mọi người nhìn thấy ​​trong sáu tháng qua. Mấy người đảo chủ Hồng Hi không có ở đây, đại nhân có thể đại diện mà xử lý chính vụ, vậy đó chính là may mắn của tu sĩ biển Tùng Vân chúng ta.”

“Đại nhân có lẽ vẫn chưa rõ lắm, tu sĩ ta gặp trong nửa năm qua vô cùng tán thưởng và tin tưởng vào thủ đoạn của đại nhân.”

...

Lý Phàm thản nhiên cười.

Tuy hắn biết rõ Cao Viễn đang nịnh nọt, nhưng ai mà không thích nghe lời tốt đẹp cơ chứ?

Lý Phàm xua tay, cắt ngang lời khen ngợi không ngớt của Cao Viễn. Hắn lấy ra một mảnh giấy từ trong lòng, nhẹ nhàng cho nó bay qua.

“Đây là danh sách các tu sĩ được xếp hạng theo sự đóng góp của bọn họ trong quá trình xây dựng lại thành Tùng Vân.”

“Thành mới được xây lại, trong thành còn chức vị trống, ta có một phần ba danh ngạch trong đó. Trừ những tu sĩ đã đầu hàng ngày đó vẫn còn không ít chỗ trống. Ngươi xem thử trong những người này, ai có thể dùng được? “Lý Phàm chắp hai tay sau lưng rồi hỏi.

Cao Viễn cầm lấy mảnh giấy có viết dày đặc những cái tên trên đó, tờ giấy tuy mỏng như cánh ve sầu nhưng lại nặng như núi.

Tay của hắn run rẩy không ngừng, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Bình Luận (0)
Comment