Cao Viễn hắn sao lại thần phục cống hiến sức lực cho Lý Phàm? Không phải là vì một ngày này sao?
Một quyết định là thay đổi vận mệnh của người khác, đây chính là mùi vị của quyền lực.
Biết đây là khảo nghiệm cuối cùng của Lý Phàm đối với mình, Cao Viễn hít sâu một hơi, bình phục lại.
Ánh mắt lướt qua trên danh sách, rất nhanh đã có tính toán trong lòng.
“Trong số những tu sĩ này, ta tiến cử Phương Vi Hậu đầu tiên. Người này tuy chỉ mới là tu sĩ Kim Đan, nhưng làm việc lại rất siêng năng và chu đáo. Tất cả nhiệm vụ được giao trong sáu tháng qua đều được hoàn thành trước thời hạn. Quan trọng hơn là người này không có bối cảnh gì, tự mình tu luyện mấy năm nay.”
“Còn có tu sĩ tên là Giả Tuấn này, năng lực của hắn cũng rất xuất sắc...”
Cao Viễn chậm rãi nói.
Nửa năm qua, hắn cũng không phải nhàn rỗi.
Tuy hắn có vẻ như ngày nào cũng lang thang không có việc gì làm nhưng thực chất hắn có một đôi mắt có thể nhìn thấy hầu hết mọi hành động của mỗi tu sĩ.
Dựa trên đánh giá của Cao Viễn về những tu sĩ này, Lý Phàm nhanh chóng phát lại những hình ảnh mà hắn đã theo dõi và ghi lại trong sáu tháng qua bằng Hóa Đạo Thạch trong đầu.
Sau khi so sánh từng cái một, hắn chậm rãi gật đầu.
Không hổ danh là người đã đứng gác cổng ở Bố Chính đường suốt nửa cuộc đời.
Năng lực nhìn người của Cao Viễn quả thật không thể coi thường.
Cho dù là Lý Phàm cũng cảm thấy mình chưa hẳn đã làm tốt hơn.
“Rất tốt.” Sau đó hắn hiếm khi khen ngợi.
“Ta đã rõ.” Lý Phàm nhẹ nhàng chỉ tay, tờ giấy trong tay Cao Viễn lấp tức có vài chục cái tên bị khoanh tròn.
“Những người này ngươi cũng nên nói với họ trước, để bọn họ chuẩn bị tinh thần, lễ khánh thành ngày mai không được phép có sai sót.” Lý Phàm phân phó.
Vẻ mặt Cao Viễn nghiêm nghị, khom người lĩnh mệnh rồi lui xuống.
Ngày hôm sau.
Tùng Vân tiên thành treo cao trên bầu trời. Nhìn từ xa có thể thấy ánh sáng của đại trận phòng hộ đã được kích hoạt thỉnh thoảng nhấp nháy xung quanh nó.
Gần như toàn bộ tu sĩ của biển Tùng Vân đều hội tụ ở này.
Ngước nhìn tòa thành mới từ bên dưới, bọn họ trò chuyện với nhau với cảm xúc bùi ngùi ngập tràn.
Trong sự chú ý của mọi người, Lý Phàm giẫm lên khôi lỗi Hóa Thần xuất hiện lần nữa.
“Cung nghênh đảo chủ!”
Nhiều tu sĩ bên dưới đột nhiên đồng thanh hét lên.
Lý Phàm mỉm cười xua tay: “Hôm nay Tùng Vân tiên thành chính thức hoàn thành xây dựng, ta đại diện cho đảo chủ đến.”
“Các vị đạo hữu, sau này không thể xưng hô như vậy với ta.”
Hắn ngẩng đầu nhìn thành Tùng Vân trên không trung, thở dài: “Các ngươi trong vòng nửa năm cùng nhau hợp lực xây dựng lại thành mới này thật không dễ dàng. Tôi cảm thấy rất tự hào!
“Các vị đạo hữu, xin hãy nhận lễ của ta!”
Nói xong, Lý Phàm vậy mà thật sự khom lưng cúi người bái lễ với các tu sĩ.
Các tu sĩ của biển Tùng Vân nhất thời loạn hết cả lên.
Có tu sĩ thì là mặt lộ vẻ vẻ kinh hoảng, vội vàng trả lễ.
Có tu sĩ thì thản nhiên nhận lấy, ra vẻ đây là điều nên được nhận.
Tất nhiên, đa phần bọn họ chỉ ôm thái độ xem kịch vui thôi. Chẳng thèm để tâm đến thái độ giả vờ của Lý Phàm.
Mà khi Lý Phàm đứng thẳng lên, lúc muốn nói chuyện.
Chợt từ đằng xa chân trời, một tia sáng bất ngờ lướt tới.
“Đảo chủ của đảo đảo Vạn Tiên, Lý Phàm nghe lệnh!”
Một tu sĩ gầy gò, mặc phục trang tiêu chuẩn của Tiên Minh, cầm một cuốn chiếu lệnh màu vàng trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Âm thanh không lớn nhưng như sấm sét, truyền rõ ràng đến tai tất cả tu sĩ có mặt.
Chỉ một thoáng, tiên thành hoàn toàn yên tĩnh.
“Đến rồi!” Lý Phàm từ tốn bay người đến trước, hơi khom lưng.
“Đảo chủ của đảo đảo Tùng Vân Lý Phàm thức khuya dậy sớm, cẩn trọng, có công xây dựng thành Tùng Vân.”
...
Giống hệt như những gì đã thấy ở chỗ Đệ Nhất Kinh Luân vào hôm qua.
Chỉ lần này, sau khi đại diện của tổng bộ Bố Chính đường của Vạn Tiên Minh đưa ra thông báo chính thức, chiếu lệnh biến thành một vầng sáng vàng rực và bay về phía Lý Phàm.
Khi chuẩn bị chạm vào hắn, ánh sáng vàng biến thành một chiếc áo bào đen khá gọn, tự động khoác lên người hắn.
Trên đạo bào có nhiều hoa văn huyền bí được vẽ bằng những đường vàng.
Một cảm giác cao quý chợt hiện lên.
“Chúc mừng Bí sứ đại nhân!”
Sau khi Lý Phàm mặc đạo bào vào, trong đám người đột nhiên xuất hiện một nhóm tu sĩ giống như đã thương lượng với nhau từ trước.
Cùng cất cao giọng hô to.
Rất nhiều tu sĩ phản ứng nhanh đều đã hiểu, e rằng chuyện này đã được quyết định giống như lúc Lý Phàm trở thành đảo chủ rồi.
Chỉ có đám bọn họ đây vẫn còn mơ màng.
Những tu sĩ lúc trước đối mặt hành lễ của Lý Phàm mà không nhúc nhích kia, đều đồng loạt lộ vẻ tiếc nuối.
Vì để bù đắp, sau khi đám người hò hét cũng hùa theo hò hét chung.
“Chúc mừng Bí sứ đại nhân”
Sau tiếng thứ hai thì vẫn không ngừng lại.
Như vậy, những người còn im lặng trầm mặc sẽ bị buộc phải tham gia vào nhóm người đang hô hào này.
Những tiếng hò hét “Chúc mừng Bí sứ đại nhân” cũng không ngừng vang lên, truyền khắp tứ phía biển Tùng Vân.
Tiếng reo mừng của chúng tu sĩ dần dần dừng lại khi Lý Phàm bay đến thành Tùng Vân, tự mình mở cửa vào đại trận phòng hộ.