“Các vị, từ nay trở đi, đây là ngôi nhà mới của chúng ta.”
Lý Phàm mỉm cười nói.
Một đám tu sĩ liên tục đồng ý.
“Tất cả cơ sở vật chất trên đảo vẫn như cũ, bao gồm cả truyền tống trận, Thiên Huyền Kính các loại. Các đạo hữu có thể tự mình trải nghiệm nên ta sẽ không đi sâu vào chi tiết nữa.” Lý Phàm lớn tiếng nói.
Ngay khi một số tu sĩ đang háo hức rời đi.
Lý Phàm nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười, chợt lại lên tiếng: “Các đạo hữu được gọi tiếp theo đây, xin mời cùng ta đến Bố Chính đường một chuyến.”
“Hà Chính Hạo, Cao Viễn, Chu Thanh Ngang...”
“Phương Vi Hậu...”
“Giả Tuấn...”
...
Giống như kể tên các món ăn, Lý Phàmn đọc ra tên của hàng trăm người trong một lần.
Những tu sĩ đang chuẩn bị rời đi kia lần lượt dừng chân đứng lại.
Trong khi đột nhiên ngộ ra, sắc mặt lo lắng, chăm chú lắng nghe.
Những người được gọi tên đều mừng rõ như điên.
Những người không được gọi tên cũng không dám tỏ ra chút khác lạ nào mà chỉ nhìn đối phương với ánh mắt ghen tị.
Sau khi bám lấy cành cây là Lý Phàm có vẻ ngoài như Bí tự sứ nhưng thực chất lại là đảo chủ này, tương lai của bọn họ quả thực rất tươi sáng.
Sau khi dứt lời, Lý Phàm dẫn theo hàng trăm người đi về phía Bố Chính đường nằm ở trung tâm thành.
Chỉ còn lại các tu sĩ đang không ngừng bí mật trao đổi bằng thần thức.
“Ra vẻ cái gì, cái gọi là may rủi thì khó lường. Cho dù bây giờ Lý Phàm nắm quyền, nhưng khi đảo chủ Hồng Hi quay lại, mọi thứ cũng vô ích mà thôi.”
“Ta thấy chưa hẳn là đúng. Bí sứ đại nhân rõ ràng có sự hậu thuẫn. Nếu không, làm sao hắn có thể có được chuyện tốt như nắm quyền một nơi như này?”
“Đây không phải nói nhảm đâu, tu sĩ bình thường có thể giẫm đạp khôi lỗi Hóa Thần dưới chân à? Ta nghĩ ngay cả khi hai đảo chủ Hồng Hi và Tử Vân quay lại, bọn họ sẽ khách khí với Bí sứ đại nhân. Chu đạo hữu, ta khuyên ngươi nên nhận thức rõ ràng tình hình, không nên chọc giận Bí sứ đại nhân mới tốt.”
“Hừ! Các ngươi sợ hắn, nhưng Chu Vĩnh Thọ ta lại không sợ Lý Phàm!”
...
Những cuộc trò chuyện như thế này đã xảy ra khắp thành Tùng Vân.
Không ai có thể có được sự yêu thích của tất cả mọi người, với Lý Phàm thì cũng như thế.
Lý Phàm hoàn toàn không quan tâm đến lời bình luận của các tu sĩ biển Tùng Vân.
Tại thời điểm này, nhiều vị trí trống khác nhau sẽ được bổ nhiệm cho mọi người đảm nhận.
Sau đó, việc bổ nhiệm nhân sự được báo cáo lên tổng bộ Vạn Tiên Minh, chờ phê duyệt.
Bận rộn cả ngày, Lý Phàm cuối cùng cũng được rảnh rỗi.
Cũng nhờ có sự giúp đỡ của một số trợ thủ tài năng như Hà Chính Hạo, Cao Viễn, nếu không thì việc xử lý chính vụ trong thành sẽ không dễ dàng như vậy.
Ngồi trong một căn phòng được chuẩn bị riêng cho mình ở Bố Chính đường, Lý Phàm hơi nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiều luồng tu vi mạnh yếu khác nhau phản ngược lại đến đan điền của mình.
Trên mặt lộ ra chút ngạc nhiên.
“Không ngờ rằng một số thủ hạ của ta sẽ có người đột phá nhanh như vậy?”
“Cũng đúng, hầu hết những người này vốn là những tu sĩ nghèo ở biển Tùng Vân, nhưng sau nửa năm khổ cực đi theo ta, cuối cùng cũng đạt được điều mình mong muốn, một bước lên trời. Không những tiến vào thể chế của Tiên Minh, mà còn nhận được một chức vụ không tính là thấp.”
“Trong khi tâm tình bị khuấy động, tu vi đột phá cũng là chuyện bình thường.”
“Cái gọi là một người đắc đạo, gà chó lên trời. Tất cả bọn họ đều dựa vào sự dìu dắt của ta, nhận lấy ân huệ của ta.”
“Cho nên đương nhiên cũng sẽ có tu vi phản hồi ‘Tọa Sơn Quyết’.”
“Đồng thời, cường độ phản hồi này...”
Lý Phàm cẩn thận cảm ứng, trong lòng càng ngày càng kinh ngạc.
“Tuy không thể so sánh với truyền pháp chi ân, nhưng vẫn giống như tái tạo.”
“Vả lại loại con đường tu luyện này an toàn hơn và bảo mật hơn so với truyền pháp. Đồng thời được thể chế Vạn Tiên Minh phù hộ, quang minh chính đại.”
“Ta đây nửa đường trở thành tu sĩ, không có căn cơ.”
“Nếu là chúa tể chân chính của một châu, môn sinh đều ở khắp Tiên Minh...”
“Lợi ích khó có thể tưởng tượng!”
Ánh mắt Lý Phàm sáng ngời, hắn lại mơ hồ tìm được một phương pháp tu luyện mới.
“Chỉ cần ngày nào ta còn giữ vững chức vụ Bí tự sứ, sẽ có thể dựa vào hàng trăm tên tâm phúc này để nhanh chóng nâng cao tu vi.”
“Có triển vọng Kết Anh.”
“Ngũ Hành đại động thiên...”
Lý Phàm hơi cau mày khi nghĩ đến mục tiêu ban đầu này.
Sự phát triển của đời này vượt xa sự mong đợi của hắn. Chiều hướng của nhiều việc đã khác rất nhiều so với kiếp trước.
Trận chiến châu Thiên Linh ban đầu khiến Ngũ Hành đại động thiên buộc phải di chuyển có thể sẽ không xảy ra nữa.
Nhưng nếu không có chiến tranh giữa Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội, Lý Phàm sẽ rất khó đục nước béo cò trong thời kỳ bình này.
“Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh nhất thời.”
“Đã đến lúc phái ngươi ra tay rồi, Chu Thanh Ngang đạo hữu.”
Suy nghĩ một lúc, Lý Phàm mỉm cười, lực chú ý đột nhiên tập trung vào Chu Thanh Ngang.
Lúc này, thế mà có một đám tu sĩ vây quanh Chu Thanh Ngang.
Ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy rằng Chu Thanh Ngang có mối quan hệ thân thiết với Hà Chính Hạo, được Lý Phàm đánh giá cao, sẽ một bước lên mây trong tương lai.