Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 814 - Chương 814. Thiên Sát Lại Lộ Ra

Chương 814. Thiên Sát lại lộ ra Chương 814. Thiên Sát lại lộ ra

“Ta đang nghĩ, lần này Bí sứ đại nhân giao cho chúng ta hai nhiệm vụ này có thâm ý gì.” Vẻ mặt Cao Viễn nghiêm trọng nói.

“Thâm ý? Không phải đã nói rất rõ ràng rồi à, chuyện này...” Hà Chính Hạo đầu tiên là bật cười, không để bụng, chỉ cho rằng Cao Viễn đã quá lo lắng.

Nhưng ngay sau đó, hắn chợt ngây ra.

Quét quanh trái phải một vòng, sáp tới, hạ thấp tông giọng hỏi: “Đạo huynh có cao kiến gì?”

Giọng điệu Cao Viễn thâm trầm nói: “Bí sứ đại nhân từ trước tới giờ đều lập kế trước hành động sau, không làm chuyện không có ý nghĩa.”

“Nhưng hai chuyện giao cho chúng ta lần này lại có chút kỳ quặc.”

Hà Chính Hạo hơi khó hiểu: “Kỳ quặc? Cái này lại nói từ đâu?”

“Đạo hữu cho rằng một trăm triệu độ cống hiến có nhiều không?” Cao Viễn không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Nhiều, đương nhiên nhiều.” Hà Chính Hạo bỗng cảm thấy ù ù cạc cạc, đương nhiên trả lời.

Cao Viễn khẽ cười nói: “Một trăm triệu độ cống hiến, ta cũng cảm thấy đây là con số cả đời đều khó mà với tới.”

“Nhưng...”

“Hà đạo hữu ngươi nhớ lại xem, lúc Bí sứ đại nhân hắn nói ra con số ‘một trăm triệu’ này, ngữ khí, thần sắc từng có bất kỳ dao động nào không?”

Hà Chính Hạo không kiềm được có phần sửng sốt.

Hắn cau mày, một lát sau lại lắc đầu.

Giọng điệu Cao Viễn dửng dưng nói: “Vậy thì đúng rồi. Việc nhỏ bình thường giống như chỉ là ăn cơm, uống nước, Bí sứ đại nhân chỉ thuận miệng nhắc tới như thế, không dặn dò quá nhiều.”

“Ngược lại liên tục căn dặn chúng ta, hắn phải bế quan bề sâu, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài.”

“Chỉ một trăm triệu độ cống hiến có đáng Bí sứ đại nhân hắn đối đãi trịnh trọng như vậy không?”

Hà Chính Hạo nghe vậy, vừa muốn phản bác. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại nhớ tới lúc trước ở chung với Lý Phàm, trong lời nói của hắn đều toát ra khinh thường tiền tài.

Lại trở nên có phần do dự bất định.

Lại dư vị suy tư chốc lát, Hà Chính Hạo chậm rãi gật đầu: “Đúng là có một số vấn đề. Bí sứ đại nhân hắn vào lúc gặp mặt ta lần đầu đã biểu diễn năng lực mưu tài đáng sợ của hắn một lần.”

“Không đến bảy ngày, độ cống hiến gấp bội. Có thủ đoạn như thế, sợ rằng một trăm triệu độ cống hiến ở trong mắt đại nhân cũng chỉ là con số hơi lớn tí thôi.”

Cao Viễn gật đầu thật mạnh: “Chính là lý do này. Lúc trước khi đại nhân là một tán tu đơn độc một mình đều chưa hẳn sẽ coi trọng một trăm triệu độ cống hiến cỡ nào.”

“Càng không cần nhắc tới hắn bây giờ là chúa tể nắm quyền khu vực biển Tùng Vân trên thực tế.”

“Trước giờ ta chưa từng nghe nói có người đứng đầu một châu nào lại đơn thuần vì một trăm triệu độ cống hiến mà bế quan bề sâu.”

“Cái gọi là ‘chuyện rất quan trọng, cần dốc lòng chuẩn bị’ của đại nhân thuần túy là một cái cớ mà thôi!”

Trong mắt Cao Viễn chợt lóe lên tinh quang rồi biến mất, như chém đinh chặt sắt nói.

Hà Chính Hạo suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng chầm chậm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Nhưng đại nhân hắn rốt cuộc có ý gì chứ? thành Tùng Vân hiện nay vừa hoàn tất lần nữa, bách phế đãi hưng, vì sao hắn lại cố tình lựa chọn bế quan vào lúc này?” Hắn không hiểu lắm thỉnh giáo.

Cao Viễn thì tính sẵn trong lòng, mặt đầy ngạo nghễ nói: “Theo ta thấy, đây là khảo nghiệm của Bí sứ đại nhân với chúng ta.”

“Khảo nghiệm?” Hà Chính Hạo nghe vậy, không khỏi có phần mờ mịt.

“Không sai.” Cao Viễn rất chắc chắn.

“Đạo hữu cũng biết, từ trước đến nay ta có phương pháp biết người. Tính cách, tính nết của người nào đó như thế nào, ta chỉ cần tiếp xúc với hắn một thời gian là có thể hiểu rõ gần hết.”

“Bí sứ đại nhân...”

“Tuy rằng ta không dám nói có thể hoàn toàn nhìn rõ, nhưng có một điểm không thể nghi ngờ.”

Cao Viễn thấp giọng: “Đại nhân hắn thiên tính tự do, tuyệt đối sẽ không cam nguyện chịu ràng buộc của chính vụ việc vặt.”

“Khác với những phàm phu tục tử chúng ta, đại nhân hắn nhất định có chí hướng lớn hơn.”

“Những chức quan Tiên Minh chúng ta tham luyến, chưa chắc hắn đã để vào mắt.”

“Tuy đại nhân hắn che giấu rất tốt, nhưng nếu thật sự là người mê luyến quyền thế thì có thể liếc mắt là nhìn ra được.”

Giọng điệu Cao Viễn sâu xa, chậm rãi nói.

Hà Chính Hạo nghe vậy, vẻ mặt nghiêm nghị, cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Theo ta được biết, thực ra Bí sứ đại nhân hắn bị ép nhận chức đảo chủ đại diện đảo Vạn Tiên. Phụng mệnh xây lại tiên thành thật ra là chuyện không trâu bắt chó đi cày, buộc lòng phải làm vậy.” Cao Viễn bỗng lại nói ra tin tức chấn động.

Hà Chính Hạo tràn đầy kinh ngạc, mắt lộ kỳ sắc: “Lại còn có việc này?”

Cao Viễn gật đầu: “Tuy rằng không biết trong này có mờ ám gì, nhưng may mắn là Bí sứ đại nhân hắn cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ này.”

“Thuận tiện còn thay đổi vận mệnh của rất nhiều người chúng ta.”

“Hiện tại tuy hắn đang giữ chức Bí tự sứ, chủ chưởng chính vụ một châu của biển Tùng Vân. Nhưng ta suy đoán, có lẽ hắn căn bản không có hứng thú tự mình quản lý từng việc.”

“Mà ta cũng cho rằng, lấy tài năng ngút trời của đại nhân, nếu lãng phí thời gian những tục sự này mới thực sự là lãng phí.”

“Đại nhân hắn có sân khấu lớn hơn. Còn những chuyện nhỏ nhặt này tự nhiên có người phía dưới đi làm.”

“Đại nhân hắn cần người có thể xử lý mọi chuyện ngay ngắn rõ ràng khi hắn không ở đây, không cần hắn quan tâm quá nhiều.”

Bình Luận (0)
Comment