Cao Viễn phân tích từng điểm.
“Hai nhiệm vụ hắn giao cho chúng ta lần này là khảo nghiệm như vậy.”
“Mà ngọc giản phân thân lại là một cái bẫy.”
“Một khi chúng ta không nắm được cục diện, đến mức cần xin chỉ thị của Bí sứ đại nhân...”
“Có lẽ chức vị không có gì thay đổi, nhưng trong lòng của hắn, từ đây chúng ta tuyệt đối sẽ bị dán mác vô năng.”
Cao Viễn trầm giọng nói.
Hà Chính Hạo sợ hãi kinh hoảng: “Không đến mức đó chứ?”
Cao Viễn hừ lạnh: “Không biết đạo hữu từng để ý ánh mắt đại nhân nhìn chúng ta.”
“Ánh mắt thì sao nữa?” Hà Chính Hạo hơi khó hiểu, vội vàng thỉnh giáo.
“Tuy đại nhân hắn nhìn bề ngoài đối đãi với mọi người khá ôn hoà, có lúc thậm chí sẽ còn chiêu hiền đãi sĩ. Nhưng thực ra...”
Trong mắt Cao Viễn lóe lên một tia hồi hộp.
“Chỗ sâu ánh mắt hắn lúc nhìn tất cả chúng ta đều giống nhau.”
“Đó hệt như ánh mắt tu tiên giả chúng ta nhìn sâu kiến người phàm...”
“Không, không đúng...” Cao Viễn lắc đầu, cau mày, giống như đang tìm kiếm từ hình dung thích hợp.
Một hồi lâu sau, hắn chợt chỉ vào những cái bàn trong phòng nghị sự, trầm giọng nói: “Không sai. Trong mắt hắn, tất cả chúng ta đều giống như những thứ này, chỉ như là công cụ đơn thuần.”
“Dường như không tại và một cái sinh mệnh tầng thứ. Tất cả chúng ta, đối với hắn mà nói, chỉ sợ đều chỉ là đơn thuần công cụ...”
“Lúc ta còn làm gác cổng ở Bố Chính đường, ta từng có may mắn gặp được một tu sĩ Hợp Đạo. Nhưng cho dù là tiên tôn Hợp Đạo, ánh mắt hắn nhìn về phía ta cũng không hờ hững như đại nhân...”
“Nghe nói đại nhân là tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ. Bởi vì ngủ say đến nay, đồng thời tu vi cũng bởi vậy mà rơi xuống đến cảnh giới Kim Đan.”
“Trước đó lại từng có lời đồn đại nhân hắn Kim Đan chém giết mấy tu sĩ Nguyên Anh liên thủ.”
“Như vậy, đại nhân hắn ở thời kỳ toàn thịnh thượng cổ rốt cuộc là tu vi gì?”
Âm thanh của Cao Viễn càng lúc càng nhỏ, trong ánh mắt cũng thoáng loé lên một tia sợ hãi.
Hà Chính Hạo cũng không khỏi rùng mình.
Ý trong lời Cao Viễn đã rất rõ ràng.
Hắn nghi ngờ, ở thời kỳ thượng cổ, Lý Phàm thực ra là một tu sĩ Trường Sinh cảnh.
Bởi vì mọi người đều biết, sau khi bước vào Trường Sinh cảnh thì sẽ thực hiện siêu thoát chân chính.
Bản chất sinh mệnh cũng xảy ra biến hóa, so sánh với tu sĩ các loại cảnh giới như Hợp Đạo, Hóa Thần, Nguyên Anh vân vân thì hoàn toàn không phải tồn tại ngang nhau trên ý nghĩa.
Có thể coi thường, đối đãi bình đẳng với chúng sinh thế gian e là cũng chỉ có cường giả Trường Sinh cảnh mới có thể làm được.
Một khi chấp nhận quan điểm này, lại kết hợp với dấu vết đủ loại chuyện kinh hãi thế tục của Lý Phàm trước kia.
Tất cả lại đột nhiên trở nên hợp lý đến vậy.
Tu sĩ tinh thông thuật thôi diễn trên thế gian nhiều siết bao, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có ai có thể giống như Lý Phàm, giải quyết mọi chuyện nhẹ nhàng, dùng nó để vơ vét của cải, dễ dàng là có thể tăng tài sản lên gấp bội.
Nếu như thuật thôi diễn thật sự thần kỳ như vậy. Như vậy sợ là tu sĩ thiên hạ đều muốn tranh nhau học nó.
Mấy ngàn năm qua, thuật thôi diễn sở dĩ vẫn luôn không nóng không lạnh tự nhiên là có nguyên nhân của nó.
Lấy tính cách tham lam nuốt trời cướp đất của các tu sĩ, nào có đạo lý có chỗ tốt không chiếm.
Chỉ có Trường Sinh thiên tôn, Trường Sinh thiên tôn tu luyện thuật thôi diễn đến cực hạn có lẽ mới có thể dễ dàng khám phá tương lai như thế.
Tin tức bên lề ngầm lưu truyền trong biển Tùng Vân, năm đó đảo Vạn Tiên đột ngột bị phong tỏa, sau đó Ngũ Lão hội lại đánh tập kích cướp đoạt cả hòn đảo.
Tất cả đều là vì tiên đoán nào đó.
Mà lời tiên đoán này, tuy mọi người đều nói là do Công Tôn Khải Huyền uy danh hiển hách thôi diễn ra.
Nhưng trong lén lút cũng có tin đồn, Công Tôn Khải Huyền hắn thực ra cũng bị thuật thôi diễn của Lý Phàm ảnh hưởng.
Còn nữa, nếu như Lý Phàm hắn đã từng là Trường Sinh thiên tôn, như vậy hắn lấy tu vi Kim Đan chém giết Nguyên Anh, lại có khôi lỗi tu vi Hóa Thần làm tọa kỵ...
Những chuyệ này đều không tính là gì.
Nếu nnhững chuyện này đều không làm được, vậy còn gọi là Trường Sinh thiên tôn ư?
...
Trong phòng nghị sự của Bố Chính đường nhất thời rơi vào yên lặng tuyệt đối.
Có bầu không khí quỷ dị ấp ủ giữa Hà Chính Hạo và Cao Viễn.
Hai người bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy loại suy đoán này là hợp lý, có căn cứ.
Thế là thân thể của bọn họ bắt đầu không chịu khống chế khẽ run lên.
Thứ nhất là vì cảm xúc sợ hãi tự nhiên đối với cường giả Trường Sinh cảnh.
Thứ hai là vì...
Được một vị Trường Sinh thiên tôn coi như tâm phúc.
Cho dù chỉ là tạm thời, trên mặt ngoài...
Đây cũng là một chuyện tuyệt đối vinh diệu.
Trong lòng suy nghĩ chập trùng, hai người suy nghĩ xa xôi rất nhiều, rất lâu không thể bình tĩnh.
Cuối cùng vẫn là Hà Chính Hạo mở miệng lên tiếng.
Hắn hắng giọng, nhỏ giọng nói: “Cao huynh, tất cả chuyện này đều chỉ là suy đoán của ngươi.”
“Vẫn đừng nên tùy tiện nói với người ngoài.”
“Chỉ ngươi biết, ta biết là được.”
Cao Viễn liếc nhìn Hà Chính Hạo, khẽ gật đầu: “Việc này ta tự nhiên nắm chắc.”
Hai người nhìn nhau cười, ngầm hiểu ý nhau.
Hai người còn có lời kịch ngắn chưa nói.