Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 816 - Chương 816. Bị Nhầm Thành Thiên Tôn (2)

Chương 816. Bị nhầm thành thiên tôn (2) Chương 816. Bị nhầm thành thiên tôn (2)

Nếu như Lý Phàm thật sự là Trường Sinh thiên tôn, như vậy hiện tại chính mình vì hắn hiệu lực.

Một khi chờ hắn khỏi hẳn thương thế, khôi phục tu vi...

Đến lúc đó sân khấu của bọn họ cũng không phải là biển Tùng Vân nho nhỏ an phận một góc này.

Hà Chính Hạo lại nhớ tới người thê tử của mình năm đó, ngọn lửa dã tâm đã tắt rất lâu trong mắt mơ hồ lại lần nữa bắt đầu cháy hừng rực.

--

Chỗ sâu Bố Chính đường.

Lý Phàm thu hồi lực chú ý, triệu hoán ra một thủy kính.

Hắn sờ cằm, quan sát mình trong kính.

“Ánh mắt coi thường tất cả...”

Hắn ngây người nhìn mắt của mình.

Không biết đã bao lâu Lý Phàm chưa nhìn kỹ bản thân mình.

Trong đầu hắn vô thức cho rằng bộ dạng của mình vẫn dừng lại ở dáng vẻ thư sinh gầy yếu lúc hai mươi tuổi.

Suy cho cùng cho dù dung mạo của hắn có già đi thì đến cuối cùng, một khi phát động ‘Hoàn Chân’.

Hắn trở lại điểm neo thì vẫn mang dáng vẻ này.

Bởi vậy đối với Lý Phàm, già yếu trái lại là một ngụy mệnh đề.

Lão, bệnh, tử mà sinh linh thế gian đều vô cùng sợ hãi, đối với hắn lại chỉ là một loại “trạng thái” có thể thoát khỏi trong khoảng thời gian ngắn bất cứ lúc nào.

Ngay cả Lý Phàm đều có hơi “coi thường” những biến hóa sinh ra trên người mình ở mức độ nào đó.

Huống chi là chúng sinh Huyền Hoàng giới này.

Khấu Hồng, Đạo Huyền Tử, Hà Chính Hạo, Trương Chí Lương, Tiêu Hằng...

Trong mỗi đời luân hồi của những người này, vận mệnh của bọn họ đều sẽ theo hành động của Lý Phàm mà xảy ra biến hóa.

Kẻ thù liều sống liều chết đời trước, đời sau lại có thể biến thành chí hữu nâng cốc ngôn hoan.

Đời sau nữa thì nói không chừng sẽ trở thành thủ hạ trung thành tuyệt đối của Lý Phàm.

Sau nữa thì sao?

Có lẽ bọn họ sẽ trở thành một vong hồn vô tội bị tai họa trong quá trình Lý Phàm đấu pháp với người khác thôi.

Nhưng...

Bất kể bọn họ gặp phải chuyện gì thì một khi Lý Phàm phát động ‘Hoàn Chân’, “trạng thái” của bọn họ đều sẽ trở thời gian neo định Lý Phàm đã chọn.

Như vậy đối với bọn họ, những gì trải qua cả đời trong đời này có tính là hư ảo theo một ý nghĩa nào khác không?

Lúc mọi người châm biếm một số người cực đoan ích kỷ đều thích nói mấy lời như là “thế giới không phải chỉ xoay quanh ngươi, dựa vào cái gì người khác phải nơi chốn nhường ngươi” gì đó.

Nhưng đối với Lý Phàm, ít nhất là ở thế giới Huyền Hoàng giới nơi hắn sống này.

Đúng thật là lấy hắn làm trung tâm chuyển động.

Vừa nghĩ là thế giới thiết lập lại.

Quá khứ trước kia đều tan thành mây khói.

Thử hỏi dưới tình huống như vậy, sao Lý Phàm lại có thể coi người trong thế giới này như tồn tại ngang hàng với hình chứ?

Cho dù chỉ là mượn dị bảo ‘Hoàn Chân’ mới có thể làm được điểm ấy, nhưng Lý Phàm có thể nghịch chuyển thời gian quả thực không cách nào coi chúng sinh Huyền Hoàng giới như “đồng loại” của mình đối đãi.

Lý Phàm quan sát tỉ mỉ chính mình trong kính rất lâu cũng không phát hiện loại “lặng lẽ” Cao Viễn nói tới.

Điều này có thể nói rõ, sợ rằng ngay cả bản thân Lý Phàm cũng không chú ý tới một loại biến hóa vô tri vô giác nào đó đang xảy ra trên người mình.

Giống như ‘tuổi tâm lý’ theo từng lần’Hoàn Chân’ cũng vẫn vững bước tăng trưởng.

Trên người Lý Phàm thực ra không phải trước sau không hề thay đổi như hắn vẫn nghĩ.

‘Hoàn Chân’ có thể nghịch chuyển thời gian, nhưng Lý Phàm làm vật dẫn của ‘Hoàn Chân’ lại có thể vẫn giữ năng lực “thay đổi” dưới ‘Hoàn Chân’.

“Ta còn cho rằng kỹ xảo của bản thân đã đủ xuất sắc...” Lý Phàm hơi tự giễu nói.

Mắt Lý Phàm nhắm lại trong chốc lát, chờ lúc mở ra lần nữa, ánh mắt dường như đã xảy ra một vài biến hóa vi diệu.

Giống như đã trở nên linh động, tươi sống hơn, có một tia yêu thương mọi thứ trên thế gian xung quanh.

Lý Phàm cẩn thận quan sát lại lần nữa, không ngừng điều chỉnh.

Rất lâu sau hắn mới dừng động tác.

“Tạm thời sửa đến đây thôi.”

“Chẳng qua kỹ thuật diễn nói cho cùng vẫn là kỹ thuật diễn. Bất kể giống cỡ nào cũng không phải thật.”

“Ở thế giới này, người có năng lực khó mà tưởng tượng quá nhiều. Ngay cả một tu sĩ canh gác của biển Tùng Vân đều có năng lực thấy rõ nhạy bén như thế.”

“Muốn gạt được tất cả người trong thiên hạ, có lẽ trước mắt vẫn chưa làm được.”

“Nhưng không sao, cũng không phải cái gì quá không được sơ hở.”

“‘Người tuyệt tình tuyệt nghĩa’ trên thế gian cũng không phải không có.”

Đối với chuyện nhỏ xen giữa này, Lý Phàm chỉ tự mình điều chỉnh sơ qua, không quá để trong lòng.

Mà đám Cao Viễn não bổ Lý Phàm hắn có thể là Trường Sinh thiên tôn rơi xuống cảnh giới càng làm cho hắn cảm thấy có phần không biết nên khóc hay cười.

“Thực ra ta không có thâm ý gì hết. Thuần túy chỉ là muốn mượn cớ tránh đại chiến châu Thiên Linh có thể bùng nổ trong tương lai thôi.”

Lý Phàm đơn độc một mình lặng lẽ rời đảo Vạn Tiên, lặn xuống đáy biển.

Liên tục lặn sâu đến dưới rãnh biển mấy vạn mét, bảo đảm không có người truy tung.

Lý Phàm mới phát động ‘Kỳ Huyền Chân Linh Biến’, biến trở về hình dạng nguyên bản của mình.

Cũng tạm thời giấu đi tất cả vật phẩm lấy được từ chỗ Vạn Tiên Minh từ lúc lấy thân phận “tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ” nhập thế đến nay, cũng lấy ‘Chích Thủ Già Thiên’ che giấu, niêm phong.

Bình Luận (0)
Comment