“Ngươi biết đấy, thường thường trong khoảng thời gian chiến tranh sắp xảy ra là lúc hai bên căng thẳng nhất.”
“Cái gọi là bình định nội bộ trước sau đó mới kháng cự bên ngoài, nếu như bị Vạn Tiên Minh phát hiện ra manh mối của Vạn Giới Liên Hợp hội bọn ta ở thời điểm này. Nói không chừng bọn họ sẽ vì loại bỏ tai hoạ ngầm bên trong, trước khi đánh Ngũ Lão hội sẽ tập trung lực lượng dẹp yên bọn ta trước.”
Lý Phàm rung đùi đắc ý, không có nửa điểm ngại ngùng: “Nói đúng sự thật, tuy rằng bọn ta luôn lấy phản công Tu Tiên giới làm khẩu hiệu. Nhưng hiện giờ, thực lực của tổ chức so với đám người Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội vẫn có hơi chênh lệch. Chuyện này bọn ta cũng không thể phủ nhận.”
“Còn cần dự trữ lực lượng thêm, bởi vậy hiện tại cũng chỉ có thể tạm thời tránh mũi nhọn trước.”
Bỗng dưng vẻ mặt Lý Phàm lại trở nên có phần hưng phấn: “Huống chi đây lại cơ hội tốt ngàn năm một thuở. Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội đã rất nhiều năm không ra tay đánh nhau.”
“Đại chiến lần này, chắc chắn thanh thế, mức độ thảm liệt chưa từng có, bọn họ chó cắn chó, chúng ta thì nấp trong tối đục nước béo cò.”
“Nói không chừng còn có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi, thừa cơ kiếm ít chỗ tốt.”
Tiểu Thanh nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Lý Phàm, nhưng trong lòng thì lại có chút nửa tin nửa ngờ với cái gọi là “chiến tranh sắp bùng nổ” trong miệng hắn.
Đế quốc cũng có nơi phát ra tình báo của mình.
Những năm gần đây, tuy số lượng đạo pháp giả không nhiều nhưng lại trải rộng các nơi Huyền Hoàng giới.
Trong khoảng thời gian Tiểu Thanh trở về Tu Tiên giới lần nữa đã lấy được liên hệ với phần lớn trong số bọn họ.
Chính vì có sự hiện hữu của bọn họ, Tiểu Thanh thực ra vẫn có hiểu biết với thế cục của Huyền Hoàng giới bây giờ.
Cái gọi là gió lớn nổi lên từ cuối sự thanh bình.
Chiến tranh bùng nổ cũng nên có nguyên nhân chứ?
Nếu như trận chiến tranh kế tiếp thật sự giống như lời của đối phương, thảm liệt vô cùng.
Như vậy hiện tại hản có thể tìm được một số dấu hiệu trước khi chiến tranh bùng nổ.
“Có lẽ bọn họ đã bỏ sót chi tiết nào đó...”
Lúc Tiểu Thanh rơi vào trầm tư, Lý Phàm lại hoàn toàn không quan tâm nàng nghĩ thế nào.
Ngược lại mặt dày mày dạn đòi Tiểu Thanh “Thú Hồn châu”.
“Ây da, ta hôm nay tới đây, các huynh đệ đều vô cùng thấy thèm đây. Nói cái gì cũng kêu ta thuận tiện mang một ít đặc sản trở về.”
“Thanh đại nhân, Thanh thánh sư.”
“Dù sao thứ này Đế quốc các ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tùy phát cho ta một ít đi. Ta cũng dễ trở về báo cáo công tác.”
Nhìn dáng vẻ cợt nhả của Lý Phàm, Tiểu Thanh suýt nữa bị chọc giận quá mà cười.
Chỉ có điều cũng không cần thiết so đo với loại người này.
Tiểu Thanh nghĩ vậy, lấy ra hai viên Thú Hồn châu tương đương thực lực Kim Đan, đưa tới.
Mà đối phương lại còn không biết dừng, còn muốn mặt dày mày dạn muốn thêm một ít.
Lần này Tiểu Thanh không nhịn nữa, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
“Thú Hồn châu trong tay ta thật sự hết rồi, đạo hữu vẫn nên trở về đi!”
Lý Phàm cũng trở mặt cực nhanh.
Vừa nãy vẫn là mở miệng một tiếng thánh sư đại nhân, bây giờ nghe Tiểu Thanh nói như vậy tức thì đổi sắc mặt.
Hừ lạnh, không chào hỏi lấy một tiếng, trực tiếp bay đi.
“Vì sao trong Vạn Giới Liên Hợp hội lại còn có loại người này.”
“Nếu ở Đế quốc bọn ta, hắn đã sớm bị ném đi Liệt Giới Kình cho ăn!”
Tiểu Thanh tức ngứa răng.
“Vẫn là vị đạo hữu tốt lần trước.”
Nàng nhớ lại tình hình trong quá trình giao dịch trước đó, hai bên đều rất hài lòng với nhau.
Giao nhận vật tư lúc sau cũng làm hết sức thỏa đáng.
“Đáng tiếc người kia hẳn có chút bận rộn, không thể phân thân.” Tiểu Thanh hơi tiếc nuối thầm nghĩ.
Thu hồi suy nghĩ, nàng bắt đầu liên hệ với các ám tử của Đế quốc, hỏi thăm có phải gần đây Vạn Tiên Minh có dị thường gì không.
Có điềm báo chiến tranh sắp bùng nổ không.
Rất nhanh, các đạo pháp giả thủ hạ dồn dập truyền đến câu trả lời.
Mọi chuyện đều không khác gì thường ngày, căn bản không có tin tức chiến tranh gì cả.
Lúc này đến lượt Tiểu Thanh có phần không chắc chắn.
“Rốt cuộc là thật hay giả?”
--
Lúc vị thánh sư Đế quốc này hao tổn tâm trí, Hà Chính Hạo lại đã đếm tiền đến bong gân.
Trên mặt cười như hoa nở, sau mỗi lần thu được chuyển khoản một khoản độ cống hiến hắn đều sẽ ghi chép chi tiết, đồng thời vô cùng tận trách trả lời chủ nợ.
“Tần đạo hữu yên tâm, đã nhận được độ cống hiến rồi. Ngươi cứ yên tâm chờ phát tài lớn đi!”
“Vệ tiểu huynh đệ, ta đã ghi lại một vạn độ cống hiến của ngươi rồi. Ây da, biết đây là khoản ngươi táng gia bại sản mới tích lũy được. Ai lại không phải vậy chứ. Yên tâm đi, lẽ nào Bí sứ đại nhân còn có thể thiếu ngươi hay sao?”
Tiến độ thu thập độ cống hiến lần này vượt qua dự liệu của Hà Chính Hạo.
Sau khi tin tức về việc hắn sắp kéo Lý Phàm khởi động lại kế hoạch góp vốn bị lộ ra, đông đảo các tu sĩ biển Tùng Vân sợ bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền hiếm có lần này, chen lấn tranh giành nhau, không chút do dự giao từng cọc từng cọc độ cống hiến.
Hà Chính Hạo loay hoay bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, cố hết sức vui vẻ mà làm.