Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 827 - Chương 827. Huyền Điểu Nuốt Thiên Vận

Chương 827. Huyền Điểu nuốt Thiên Vận Chương 827. Huyền Điểu nuốt Thiên Vận

Dấu vết trên cơ thể thuộc về phần “người” càng ít, thì quái vật càng mạnh.

Những thôn làng có đám thân người mặt thú giống như làng Trữ này, được coi là một trong những thôn làng yếu kém nhất.

Nghe nói sâu trong vùng hoang dã, những đấng chí tôn thú hóa hoàn toàn có sức mạnh rời núi, xẻ biển.

Còn hình người hoàn toàn như Hàn Dịch đây, bị coi là “dị đoan”.

Là sự tồn tại khiến các vị thần linh tức giận.

Cần phải bị thiêu sống trong lễ tế bái, để xoa dịu lửa giận của thần linh.

Nhưng liên tiếp ba lần, lễ tế bái đều bị gián đoạn bởi thiên tượng.

Đám quái vật trong thôn Trữ nhận ra bản chất phi thường của kẻ dị đoan Hàn Dịch này.

Thế nên không thể không từ bỏ dự định thiêu sống hắn.

Tại tế đàn ở trung tâm làng Trữ, Hàn Dịch nhìn thấy pho tượng thần minh trong miệng đám quái vật.

Đó là một con chim kỳ lạ ngẩng đầu ngạo nghễ, thần tuấn vô cùng.

Quái vật thôn Trữ quỳ trên mặt đất trước pho tượng, trong lòng Hàn Dịch kinh ngạc không thôi.

Đồng thời cũng xác nhận suy đoán trước đó của hắn.

Vị thần minh này rất giống với Thiên Mệnh Huyền Điểu được ghi lại trong “Thiên Vận Kinh” mà hắn đã tu hành.

“Tuy không có linh khí, không thể tu luyện. Nhưng ‘lông vũ Huyền Điểu’ trong đan điền của ta chuẩn bị vì Trúc Cơ, lại giống như được trở về quê hương.”

“Như đang không ngừng hấp thụ năng lượng khó hiểu lan truyền trong không khí, khiến bản thân xuất hiện biến đổi.”

Trong mắt Hàn Dịch lóe lên một tia sáng khó hiểu.

Về mặt lý thuyết, trong “Thiên Vận Kinh” có nói, nếu thần thông của tộc Huyền Điểu tu luyện đến cực hạn, “thiên vận là vận của ta, mệnh của ta chính là thiên mệnh”.

Trời và ta là một thể, không phân biệt.

Ở Huyền Hoàng giới, muốn đạt tới cấp bậc này đương nhiên khó khăn vô cùng. Đừng nói đến một Huyền Điểu nhỏ bé, ngay cả chủ của yêu thú e rằng cũng không thể làm được.

Vì vậy, có một phương án thỏa hiệp để lùi một bước tiến hai bước.

Đó là tìm một tiểu thế giới, làm đạo trường cho riêng mình.

Dung hợp tiểu thiên vận của tiểu thế giới, chắc chắn dễ hơn rất nhiều.

Sau khi tu thành, Huyền Điểu sẽ là sự tồn tại mà bản thân giống như Thiên Đạo trong tiểu thế giới.

Muốn đổi núi dời sông, cũng là chuyện dễ dàng.

“Thứ mà lông vũ Huyền Điểu hấp thụ hẳn là ‘Thiên Vận’ đã vỡ, phân tán trong khắp thế giới.” Hàn Dịch nghĩ.

“Thiên Vận vốn thuộc về thế giới luyện hóa này, không nên bị người ngoài như ta hấp thụ. Cho dù ta có tu hành Thiên Vận Kinh, bản thân có lông vũ Huyền Điểu cũng không được.”

“Chỉ có một khả năng để tình huống này xảy ra.”

“Đó chính là...”

Trong mắt Hàn Dịch bất chợt xuất hiện tia mừng rỡ.

“Huyền Điểu lúc trước dung hợp Thiên Vận của thế giới này...”

“Đã chết rồi!”

“Hơn nữa, cách thời gian nó chết cũng chưa được bao lâu. Thiên Đạo vốn có trên thế giới vẫn chưa khôi phục. Thiên Vận phân mảnh, rải rác khắp nơi như báu vật không người hỏi han!”

“Đạo trong vận vẫn luôn huyền bí, tu sĩ thông thường vốn không thể phát giác, cho dù mơ hồ cảm nhận được, cũng vô dụng với bọn họ.”

“Nhưng ta thì khác!”

“Nơi này hoàn toàn là bảo địa với ta!”

0

“Hành động cầu được sống theo bản năng có thể kích hoạt Thiên Vận tự do, hô mưa gọi gió.”

“Nếu có thể hấp thụ toàn bộ Thiên Vận của thế giới này...”

Trong mắt Hàn Dịch bất chợt hiện lên một tia tham lam và dã tâm.

“Đúng là đại nạn không chết, tất có hậu vận!”

Hắn nhìn thế giới rộng lớn mờ mịt này, trong lòng dâng lên hào khí vô tận.

“Đợi ta dung hợp Thiên Vận của thế giới này, trở lại Huyền Hoàng giới sẽ giống như rồng bay trên trời, không gì ngăn cản nổi!”

Nghĩ đến cảnh tượng tương lai, khóe miệng của Hàn Dịch bất giác nở nụ cười.

Thế nhưng, mọi thứ đi ngược lại với ý muốn ban đầu mới là chuyện thường tình thế gian.

Một khoảng thời gian sau đó, Hàn Dịch có cuộc sống thuận buồm xuôi gió ở trong thôn “Trữ” này.

Cơm ăn áo mặc không cần lo nghĩ, mỗi ngày lúc rảnh rỗi có thể dùng “lông vũ Huyền Điểu” để hấp thu Thiên Vận tự do.

Khi thôn Trữ bị đám quái vật từ thôn khác tấn công, sẽ bí mật sử dụng “quyền hành Thiên Vận” hô mưa gọi gió, cát đá bay mù trời, giúp đỡ họ đánh bại nhiều đợt kẻ thù ngoại lai.

Vì vậy, địa vị của Hàn Dịch ở thôn Trữ ngày càng cao.

Những con quái vật ở thôn Trữ không chỉ xây một tòa nhà bằng đá rất cao làm tẩm cung cho hắn.

Còn vì hắn bố trí mười hộ vệ vạm vỡ khôi ngô, đi theo bảo vệ.

Thậm chí còn dâng lên “thiếu nữ” thánh thiện nhất thôn Trữ cho hắn.

Hàn Dịch nhìn dáng vẻ thân người đầu mèo của đối phương, chỉ cảm thấy ớn lạnh trong lòng, quả quyết từ chối.

Ngay khi Hàn Dịch tưởng rằng bản thân sẽ diễn vai “thần tử” ở thôn Trữ trong một thời gian dài, thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Một đêm nọ, hắn bất chợt bừng tỉnh một cách khó hiểu.

Xung quanh một mảnh im lặng, nhưng Hàn Dịch lại thấy kinh hồn khiếp vía.

Lặng lẽ đứng dậy nhìn quanh, hắn kinh ngạc phát hiện ra mười hộ vệ lẽ ra phải ngày đêm bảo vệ hắn vậy mà lại đột nhiên biến mất không biết từ lúc nào.

Trong lòng Hàn Dịch biết có điều gì đó không ổn, ngay cả hành lý cũng không kịp thu dọn đã muốn định trốn khỏi tẩm cung.

Lúc này hắn mới phát hiện ra, trong khi hắn say giấc đã có một trăm binh sĩ mặc đồ đen, che mặt, bao vây hoàn toàn tẩm cung của hắn.

Bình Luận (0)
Comment