Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 829 - Chương 829. Bình Địa Lạc Hoang Tinh (2)

Chương 829. Bình địa lạc hoang tinh (2) Chương 829. Bình địa lạc hoang tinh (2)

Bởi thế, sau hơn mười ngày lên kế hoạch, với Tự làm nội gián, Khang đã tìm được cơ hội thích hợp, dẫn hàng trăm tinh nhuệ trong thôn, lặng lẽ bao vây tẩm cung của Hàn Dịch.

Tuy Tự từng kể với hắn, vị thần linh giáng thế này có bản lĩnh rất mạnh, có thể hô mưa gọi gió, nhưng Khang vô cùng tự tin.

Những tinh nhuệ dưới trướng hắn đã vượt qua hàng núi xác chết và biển máu để tới đây.

Đến đao kiếm còn không sợ, huống gì mưa gió.

Mãi cho tới khi thiên thạch rơi xuống, nghiền nát hoàn toàn nhân sinh quan của Khang.

Thời gian quay về lúc hiện tại, đội quân thôn Khang thương vong thê thảm.

Tự tức giận tột cùng, âm thầm quan sát.

Hắn vốn chưa bao giờ nghĩ rằng Hàn Dịch thực sự là thần linh, có thể gọi hỏa tinh trên trời đến.

Không chỉ kế hoạch giết Hàn Dịch thất bại, mà thôn Trữ thân thuộc, nơi hắn sinh sống từ nhỏ cũng gần như bị phá hủy trong kiếp nạn này.

Rất nhiều gương mặt đã từng quen thuộc, nay trở thành những xác chết tan nát, cháy đen.

Tức giận, ghen tị, oán hận...

Đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng Tự, cuối cùng biến thành một giọng nói.

“Giết hắn! Giết hắn!”

Trong bóng tối bao la, Hàn Dịch đã hoàn toàn biến mất không dấu vết.

Nhưng Tự đã là đại tế ti mấy chục năm, phương pháp giao tiếp với thần linh của hắn không phải giả.

Tuy dao động trong cơ thể Hàn Dịch có chỗ khác với vị thần mà hắn cung phụng. Tự vẫn theo những dao động còn sót lại trong không khí, thẳng đường đuổi tới, cuối cùng cũng đuổi kịp Hàn Dịch.

“Chết đi! Cái gọi là thần linh, vốn không nên xuất hiện trên mặt đất này!”

Với vẻ mặt hung tợn, Tự nói ra những lời vẫn luôn đè nén trong lòng.

Cùng với tiếng tụng niệm không ngớt, Hàn Dịch vừa kinh ngạc phát hiện gió trong không khí đang ngưng tự về trong tay Tự.

Sau khi bị nén đến cực điểm, nó lập tức lao thẳng về phía Hàn Dịch.

“Hóa ra Thiên Vận còn có thể dùng như vậy?”

Hàn Dịch vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Tuy trên người lại bị cắt thêm một vết thương khác, nhưng đôi mắt Hàn Dịch lại càng sáng hơn.

Hắn vừa né tránh, vừa cảm nhận, học được phương pháp điều khiển phong nhận.

Mãi cho đến khi cơ thể máu me đầm đìa, chỉ còn lại chút hơi tàn, cuối cùng cũng thành công.

Lần đầu tiên triệu hoán ra phong nhận, màu sắc đậm hơn cái mà Tự dùng.

Thanh thế càng lớn hơn.

Trong không trung phát ra tiếng rít, đánh tan phong nhận do Tự phát ra, tình thế vẫn không thuyên giảm.

Trong ánh mắt kinh ngạc và không cam lòng của đối phương, nó xuyên qua cơ thể hắn, hoàn thành đòn phản kích.

Toàn thân Hàn Dịch đầy vết thương, thở phào nhẹ nhõm rồi thiếp đi.

Sau khi tỉnh lại, hắn thấy vết thương của mình đã bình phục chỉ sau một đêm.

Không tìm ra nguyên nhân, Hàn Dịch cũng không đi sâu tìm hiểu.

Chỉ tiếp tục chạy về nơi hoang vu.

Rất nhanh sau đó, hắn phát hiện khắp nơi đều có tiểu đội đang truy lùng hắn.

Đêm hôm ấy, cảnh tượng sao băng từ trên trời rơi xuống thực sự rất tráng lệ.

Nhưng cũng không che dấu được sự thật rằng một thôn làng bị hủy, còn nguyên khí của một thôn khác bị tàn phá nặng nề.

Cuối cùng, tin đồn về “thần linh giáng thế” nhanh chóng lưu truyền trong vùng hoang dã.

Bất kể thân phận thần linh của Hàn Dịch là thật hay giả.

Bản lĩnh hô mưa gọi gió, hoang tinh lạc địa của hắn là sự thật không thể khác.

Nếu có thể khống chế hắn trong tay, xét về mặt pháp lý hay thực lực, việc thống nhất hoang địa sẽ không chỉ là giấc mơ nữa.

Để đạt được tham vọng trở thành “đế”, hầu hết các bộ lạc đều phát động cuộc truy lùng Hàn Dịch.

Mà hình dạng con người thuần túy rất dễ nhận biết trên vùng đất hoang dã này, vốn không có cách nào để che đậy.

Để giữ lấy mạng sống cho mình, Hàn Dịch không còn cách nào khác ngoài chật vật bỏ trốn.

Cũng may có Thiên Vận hộ thể, nên cảm nhận nguy cơ vô cùng nhanh nhạy.

Vả lại, kể từ sau trận chiến với Tự, ngoài phong nhận, Hàn Dịch còn lĩnh ngộ được pháp thuật Ngự Phong.

Tuy không nhanh bằng Phi Độn thuật của tu sĩ, nhưng nó vẫn nhanh hơn nhiều so với việc chỉ đi bằng hai chân.

Vì vậy, tuy Hàn Dịch bị săn đuổi có phần chật vật nhưng chưa bao giờ bị bắt.

“Phong, Thủy, Hỏa, Lôi...”

“Đều là một phần của thế giới. Với sự giúp đỡ của Thiên Vận, ta có thể điều khiển những năng lượng này. Dùng chúng để tiêu diệt kẻ địch sẽ không thành vấn đề.”

“Theo ghi chép trong Thiên Vận Kinh, những tu sĩ ban sơ dường như đều là dáng vẻ này. Thỉnh cầu Thiên chi bính quyền, thao túng vạn vật.”

Có vẻ lúc đó họ tự xưng là “thuật sĩ”.

Quen những ngày tháng nay đây mai đó, vẫn luôn lang bạt trên vùng hoang vu không biết đã bao lâu.

Một ngày nay, Hàn Dịch nằm trong hầm mới đào, tự lẩm bẩm.

Một ngọn lửa yếu ớt nhảy múa trên đầu ngón tay hắn, chiếu sáng khoảng không gian tối tăm xung quanh.

Tuy thế giới này không có linh khí. Hắn cũng làm được việc mà dường như chỉ có tu sĩ mới làm được.

“Nếu đợi đến khi ta hoàn toàn dung hợp những mảnh vỡ Thiên Vận của thế giới này, thì uy năng ta thể hiện ra ở nơi đây cũng sáng ngang với Trường Sinh thiên tôn trong Huyền Hoàng giới.”

Khát khao lóe lên trong ánh mắt, Hàn Dịch một lần nữa lại nhen nhóm hy vọng cho tương lai, không phát hiện ra mặt đất đang rung chuyển nhè nhẹ.

“Bịch!”

“Bịch!”

Tiếng bước chân như sấm từ xa truyền đến, càng lúc càng lớn, dường như đang liên tục tiến lại gần.

Bình Luận (0)
Comment