Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 830 - Chương 830. Nhiều Lần Gặp Sinh Cơ

Chương 830. Nhiều lần gặp sinh cơ Chương 830. Nhiều lần gặp sinh cơ

Sắc mặt Hàn Dịch hơi thay đổi, trong lòng dâng lên một loại cảm giác nguy cơ.

Trong lòng thầm nguyền rủa, Hàn Dịch chui ra khỏi mặt đất, thầm xác định phương hướng, điên cuồng bay.

Còn phía sau hắn, thứ đang gấp rút đuổi theo là một con voi trắng to như quả núi.

Thân hình con voi trắng rất lớn, nhưng tốc độ không hề chậm chút nào.

Bỏ qua mọi chướng ngại vật trên đường, giẫm bốn chân chạy như bay về phía Hàn Dịch.

Hàn Dịch vận chuyển Ngự Phong thuật tới cực hạn, cũng không thể hất văng được con voi trắng.

Cuộc rượt đuổi của hai bên cũng thu hút sự chú ý của lũ quái vật xung quanh.

Họ nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng của Hàn Dịch, vì vậy cũng tham gia cuộc săn lùng.

Quái vật tới vây bắt ngày càng nhiều, phạm vi hoạt động của Hàn Dịch cũng bị thu hẹp lại.

Hàn Dịch cảm thấy bị dồn vào chân tường, trong mắt hắn lóe lên tia hung tợn.

Lượng Thiên Vận mà hắn hấp thụ trong thời gian này đã đạt tới trình độ rất khả quan.

Nếu toàn bộ đều phát nổ sẽ đủ gây ra thảm họa lở đất, chôn vùi tất cả những kẻ đáng chết này.

Nhưng như vậy, mọi nỗ lực của hắn sẽ vô ích, bản thân cũng sẽ phải chịu phản vệ dữ dội, thân mang trọng thương.

Ngay khi Hàn Dịch hơi do dự, đột nhiên cảm thấy xung quanh mình có một luồng linh lực yếu ớt dao động.

Tuy rất yếu, nhưng đã lâu không có linh khí tưới nhuần, chắc chắn Hàn Dịch không thể nhầm được.

Có linh khí, có nghĩa là có thể thi triển phép thuật.

Ngay cả pháp thuật của Luyện Khí kỳ yếu nhấm, cũng không phải không so sánh được với yêu thú nhờ vào thân xác để thể hiện sức mạnh!

Vui mừng khôn xiết, Hàn Dịch lập tức lao như tên bắn về hướng cảm ứng linh khí.

Cuối cùng dừng lại ở một khe suối sâu.

“Nơi đây là...”

Hàn Dịch cảm nhận được từng dòng linh khí đang chảy bên dưới, nhưng lại dừng tại khe sâu, trong lòng mừng rỡ.

“Nơi này hình như là thông đạo dẫn tới Huyền Hoàng giới?”

Kể từ sau khi đến tiểu thế giới này, Hàn Dịch đã nghĩ đến việc quay trở lại Huyền Hoàng giới.

Nhưng hắn đã tìm kiếm khắp thôn Trữ cũng không thể tìm thấy thông đạo lúc đến đây.

Tiểu thế giới này khá rộng lớn, chỉ dựa vào sức lực của mình hắn, việc tìm đường quay trở lại chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Không ngờ trong hoàn cảnh tuyệt vọng như hôm nay, sai sót ngẫu nhiên lại tình cờ tìm được đường quay về.

“Quả nhiên, trời không diệt ta!”

Hàn Dịch quay lại nhìn đám yêu thú đang tranh trước tranh sau, không ngừng đuổi đến.

Trong lòng hắn lạnh lùng hừ: “Đợi ông đây quay về tu luyện thành công, chuẩn bị xong xuôi rồi sẽ tới đây tính sổ với bọn bay!”

Nghĩ vậy, Hàn Dịch lao vào khe sâu.

Hàn Dịch vốn tưởng rằng mình đã sống sót, căn bản là không ngờ rằng ở trong khe sâu có linh khí chảy thành dòng này lại có một số yêu thú sinh sống!

Bọn chúng khác xa so với quần thể trong tiểu thế giới, có thể phun ra nuốt vào linh

khí để tu luyện.

Bạch xà, phi diên, khỉ hai đầu...

Tiếp cận với hình tượng yêu thú truyền thống thời thượng cổ hơn.

Hàn Dịch hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý trước, cứ như vậy mà không kịp chuẩn bị rồi đâm đầu vào đàn yêu thú.

May mà đám yêu thú này sống ở trong khe sâu này, bị cách ly quanh năm. chưa từng nhìn thấy nhân loại.

Trong lúc Hàn Dịch bị dọa đến hồn phi phách tán, hơn một nửa trong số bọn chúng cũng trực tiếp bỏ chạy vì

sợ hãi.

Mà những con còn lại thì không dễ nói chuyện như vậy.

Nhìn thấy nhà mình bị sinh vật lạ xâm chiếm, sự hung hãn trong huyết mạch của bọn chúng bị kích thích, không nói lời nào mà đã ra tay tấn công Hàn Dịch.

Hàn Dịch hít vào một hơi linh khí thật sâu, tăng thêm một lớp pháp thuận phòng hộ, đồng thời ngưng khí thành kiếm, vung tay chém về phía đám yêu thú.

Máu tươi phun ra như sương mù, trong nháy mắt đã có hơn chục con yêu thú đầu lìa khỏi thân.

Nhưng mùi máu tươi lại càng khiến cho bọn chúng điên cuồng hơn.

Hung hãn không sợ chết, lao đến như thủy triều.

Mà ở phía xa, dường như vẫn còn có vô số yêu thú đang không ngừng lao về phía này.

Trong lòng Hàn Dịch không thể ở lại đây lâu nên vừa đánh vừa lui, tiến sâu xuống phía dưới.

Càng đến gần đáy khe sâu, linh khí cũng càng dày đặc hơn.

Hàn Dịch cũng càng có thể phát huy sức mạnh luyện khí viên mãn vốn có của mình.

Nhưng đồng thời, thực lực của yêu thú sống ở đây cũng càng mạnh mẽ hơn.

Hàn Dịch nghiến răng, sử dụng tất cả vốn liếng, cuối cùng tìm ra được một con đường sống giữa đàn yêu thú.

Thông qua một cửađộng nhìn qua hỗn độn không rõ ở nơi sâu nhất của khe sâu, hắn mới có thể bình yên quay trở về Huyền Hoàng giới.

Hít một hơi thật sâu không khí quen thuộc vô cùng ngọt ngào, Hàn Dịch kinh hồn chưa xác định, còn chưa kịp nghỉ ngơi.

Thì lại cảm thấy cảm giác nguy cơ không rõ từ đâu xông lên đầu, sự sợ hãi khiếp vía giống như bị người ta khóa chặt, bị nhìn chằm chằm, ức không chịu được.

Hàn Dịch đã trở thành một con chim sợ cành cong, cũng bất chấp thương tích khắp người, vội vàng phi độn đi lần nữa.

Qua một hồi lâu sau, cảm giác bất an mơ hồ trong lòng mới dần biến mất.

Hàn Dịch cả người đã mệt tới cực điểm, tìm thấy một hòn đảo hoang gần đó.

Khó khăn lắm mới đáp xuống đất, sau đó không thể tiếp tục kiên trì được nữa, trực tiếp ngất đi.

------------------

Bình Luận (0)
Comment