Thời gian trở về thời điểm hiện tại.
Thông qua Vân Thủy Huyễn Mộng Công, Lý Phàm đã hiểu rõ toàn bộ những chuyện mà Hàn Dịch đã gặp phải trong vài năm quan, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú.
“Trải nghiệm của tên tiểu này đúng là muôn màu muôn vẻ.”
“Tu sĩ bình thường cả đời cũng sẽ không gặp phải nguy cơ sinh tử, hắn thì một lần
thám hiểm lại gặp được một cái.”
“Bình thường mà nói, nếu như là người bình thường, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần.”
“Nhưng hết lần này đến lần khác lại thoát chết trong gang tấc.”
““Thiên Vận Kinh”, lông vũ Huyền Điểu. Đây chính là chỗ dựa của ngươi sao?”
Lý Phàm nhìn Hàn Dịch đang ngủ rất ngon, sờ sờ cằm.
“Đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa. Chẳng trách kiếp trước ngươi có thể có được định ngư cuối cùng, lại được thiên giáng di bảo Lam Vũ, mở ra Thiên Đô Hóa Vũ đan. Có số mệnh nghịch thiên như vậy, nhưng sau đó khi đi theo phân thân của ta thăm dò di tích thì lại nhiều lần gặp xui xẻo.”
Lý Phàm dừng lại một chút, khẽ mỉm cười.
“Thật ra thì ngươi nói không sai. Dùng tu vi luyện khí viên mãn, trong vòng mười mấy năm tiến thẳng vào cảnh giới Kim Đan. Sau đó lại đạt được chân công Hợp Đạo phù hợp với bản thân ở Diễn Pháp Giác…”
“Đúng là có thể được xưng là ‘Phi Long Tại Thiên, Thế Bất Khả Kháng’.”
“Chỉ tiếc là, ngươi gặp phải ta.”
Ánh mắt Lý Phàm không chút tình cảm, vô cùng lạnh lùng.
Một ngón tay nhẹ chạm vào ấn đường của Hàn Dịch.
“Đời này, quỹ tích vận mệnh của ngươi còn cần phải dựa theo ý của ta.”
Sau khi khiến cho Hàn Dịch trải qua một số cảnh tượng dưới dạng giấc mơ trong lúc ngủ, Lý Phàm mới thu hồi thần thông.
“Thiên Vân Kinh có chút thú vị.”
“Nhưng mà vẫn tạm thời giữ lại ngươi đi.”
Ánh mắt sâu thẳm, một lần nữa nhìn quét qua mặt mũi của Hàn Dịch, bóng dáng Lý Phàm dần dần biến mất.
Một lúc lâu sau, Hàn Dịch từ từ tỉnh lại.
“Phù…”
“Thật giống như là đã nằm mơ. Lại nhớ tới chuyện phiền lòng ở trong tiểu thế giới kia.” Hắn cảm thấy trong đầu mơ hồ phát ra cảm giác đau nhói, vô thức dùng tay ấn vào huyệt Thái Dương để giảm sự khó chịu.
Một lúc sau, cơn đau biến mất, Hàn Dịch khẽ thở phào một hơi.
“Thật sự không biết là ta may mắn hay là xui xẻo nữa!”
Nằm trên mặt đất, nhớ lại những chuyện mình đã trải qua trong tiểu thế giới này, Hàn Dịch không khỏi vừa tức vừa buồn cười nói.
“Hẳn là do “Thiên Vận Kinh” của ta chưa đại thành, dẫn đến việc cắn trả.”
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Hàn Dịch hiểu ra một chút.
“Lúc trước ta may mắn trốn thoát khỏi lòng bàn tay của người thần bí ẩn đó cũng coi như là gặp được may mắn.”
“Nhưng sau đó lập tức gặp phải cắn trả, ngu ngu ngơ ngơ mà bị quái vật bắt được.”
“Sau khi dựa vào thiên vận hộ thể mà bảo toàn tính mạng một lần nữa. Nhưng ngay lại lập tức gặp phải nguy cơ sinh tử nữa, gặp phải sự truy sát của Tự.”
“Thậm chí khi ta ở trong tuyệt cảnh, vừa mới gặp được đường sống, thì lại ngay lập tức gặp phải nguy cơ sinh tử, bị yêu thú vây đánh.”
“...”
Hai mắt Hàn Dịch sáng lên, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình bỗng nhiên sáng
suốt.
“Họa phúc đan xen, khó mà phân biệt.”
“Nếu chỉ cố gắng một mặt, khó có thể kéo dài. Chỉ có cách dùng họa để bù đắp cho phúc, sử dụng vận mệnh ở nơi quan trọng nhất, mới có thể chứng đạo!”
Sau khi thông suốt ý niệm này, trên người Hàn Dịch đột nhiên truyền ra một trận đạo động linh lực cuồn cuộn.
Linh khí từ bốn phía đều bị hắn hấp thu.
Trên bầu trời của hòn đảo không người, vậy mà lại mơ hồ tạo thành một cơn gió lốc vòi rồng.
Mà trong đan điền của Hàn Dịch, lông vũ Huyền Điểu vốn màu đen thui kia cũng tan rã thành từng khúc, hoàn toàn dung nhập vào trong đan điền.
Cảnh tượng này rõ ràng là sau khi Hàn Dịch trải qua khó khăn trắc trở sinh tử, vừa mới trở về Huyền Hoàng giới thì đã ngộ đạo thành công.
Trực tiếp trở thành Trúc Cơ.
Cầu mãi không được nhiều năm, hôm nay nguyện vọng đã thành.
Hàn Dịch chỉ cảm thấy mọi oán hận trong lòng đều đã trở thành hư không.
Hét dài một hơi để trút bỏ sự buồn bực trong lòng.
Tuy nhiên, tiếng hét chỉ kéo dài được một lúc thì Hàn Dịch đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn xung quanh theo bản năng, thấy lần này đúng là không có đột nhiên đụng phải nguy cơ gì nữa, lúc này mới yên tâm hơn một chút.
“Thôi vậy, cũng không thể quá lộng hành.”
“Cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ nho nhỏ mà thôi, tiền đồ của ta đã định là Hợp Đạo, có hi vọng Trường Sinh!”
Trong lòng Hàn Dịch cá cảm giác hơi đắc ý.
Một lúc sau, lại suy nghĩ: “Tuy bây giờ ta là Trúc Cơ, nhưng toàn bộ tài sản trên người đều đã tiêu hết trong tay của đại sư Trúc Cơ đó rồi”.
“Có thể nói đúng là nghèo rớt mồng tơi rồi. Phải nghĩ cách để kiếm chút độ cống hiến.”
Đôi mắt híp lại, chỉ một lát sau, lập túc có ý tưởng.
“Nghe nói ở biển Tùng Vận có một trò gọi là ‘Định Ngư’, người may mắn có thể phất lên rất nhanh.”
“Đúng là làm ra cho ta!”
“Hừ, để xem thủ đoạn của ta!”
Hàn Dịch nghĩ như vậy, liền bay lên trời, bay về phía vị trí đảo Định Ngư đã từng nhìn thấy trong trí nhớ.
Hàn Dịch không hề nhận ra rằng trên bầu trời luôn có một ánh mắt vẫn đang nhìn ngó chừng hắn.
Sau khi nhìn Hàn Dịch rời đi, Lý Phàm cũng đưa mắt nhìn về hướng Tây Nam.