Lúc này Lý Phàm đang dùng tướng mạo nguyên bản, không phải “Thượng cổ Thiên Cơ tu sĩ”, Hoàng Nhiên Kỳ đương nhiên không nhận ra.
Lý Phàm chắp tay: “Tại hạ là Lý Phàm!”
“Khụ khụ...” Hoàng Nhiên Kỳ đang thản nhiên tự uống một ngụm trà, sau khi nghe được lời nói của Lý Phàm, suýt chút nữa phun ra nước trong miệng ra.
Ho khan mạnh mấy cái để giảm bớt sự bối rối của mình.
Một lúc sau, Hoàng Nhiên Kỳ mới nghẹn ngào hỏi: “Ngươi cũng tên là Lý Phàm?”
Lý Phàm nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, có chút tò mò hỏi: “Tại sao Hoàng
đạo hữu lại nói lời này? Sao lại là cũng?”
“Chẳng lẽ đạo sĩ đó cũng biết một tu sĩ tên là Lý Phàm?” Rất nhanh sau đó, giống nhe hắn kịp phản ứng lại, hết sức kinh ngạc.
“Ha ha, chẳng lẽ là đạo hữu đã bế quan không ra ngoài nhiều năm? Ngay cả tên của Bí sứ đại nhân cũng không biết?” Hai mắt Hoàng Nhiên Kỳ nheo lại, cẩn thận đánh giá Lý Phàm.
“Bị đạo hữu đoán đúng mất rồi! Ta vốn là một tán tu ở biển Tùng Vân, mấy năm nay đã ra ngoài để tìm kiếm cơ duyên đột phá. Không ngờ lại đi nhầm, bị lạc trong một tiểu thế giới hung hiểm, mãi đến gần đây mới may mắn trốn thoát được.” Lý Phàm lắc đầu, vẻ mặt ngàn vạn cảm khái.
Vừa nói, hắn còn miêu tả một cách sống động cho Hoàng Nhiên Kỳ những gì mình đã trải qua ở tiểu thế giới.
“Không có linh khí, ngược lại khắp nơi đều là yêu thú sao?” Hoàng Nhiên Kỳ quả thực bị hấp dẫn bởi cảnh tượng kỳ dị mà Lý Phàm miêu tả.
“Đạo hữu còn có thể sống sót trở về từ hung địa như vậy, cũng có thể coi là số phận bất phàm rồi.” Hắn cũng thở dài nói.
Lý Phàm gật đầu đồng tình nói: “Đạo hữu nói rất đúng. Thời khắc sinh tử cũng là lúc dễ xúc động nhất. Vậy nên sau khi trở về không bao lâu, ta đã thành công đột phá bình cảnh, đạt tới Trúc Cơ viên mãn.”
“Vừa rồi ta cũng nói rồi đó, ta vốn chỉ là một tán ti. Vì cái gọi là ‘tự do’ cho nên không muốn gia nhập Vạn Tiên minh làm trâu làm ngựa vất vả. Tuy nhiên, sau khi trải qua đại họa lần này, ta đã nghĩ thông suốt. Chỉ cần có thể sống, tự do gì đó, căn bản là không đáng nhắc đến!
Lý Phàm nói với vẻ mặt thành khẩn: “Cho nên kính xin đạo hữu hãy tiến cử ta!”
Hoàng Nhiên Kỳ trầm ngâm một lát, rồi lại nhìn Lý Phàm từ trên xuống dưới một hồi, không đồng ý ngay.
“Nghe nói thế cục giữa Ngũ Lão hội cùng với Vạn Tiên minh chúng ta gần đây rất căng thẳng, thường xuyên xảy ra một chút xích mích. Không lẽ đạo hữu là gián điệp Ngũ Lão hội phái tới?”
Hoàng Nhiên Kỳ đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Lý Phàm không thay đổi: “Đạo hữu nói đùa rồi.”
“Vừa rồi ta nghe đạo hữu nói, hình như Bí tự sứ đại nhân mới kế nhiệm cũng tên là Lý Phàm.”
“Nếu ta thật sự là gián điệp Ngũ Lão hội, cần gì phải chọn một cái tên phách lối như vậy, hấp dẫn sự chú ý người khác.”
Hoàng Nhiên Kỳ nghe vậy cũng cảm thấy Lý Phàm nói vậy cũng có chút đạo lý, khẽ gật đầu.
Lý Phàm lại nói tiếp: “Ta cũng nghe nói, tu sĩ trước khi gia nhập Vạn Tiên minh
đều phải xác minh thân phận. Thiết nghĩ với thủ đoạn siêu phàm của Tiên Minh,
nếu như ta có chỗ nào không ổn, chắc chắn sẽ bị bắt ngay tại chỗ. Đến lúc đó,
ngược lại ngươi thực chính là anh hùng đã đánh đuổi gián điệp, là một kỳ công.”
“Nếu như vậy thì, đạo hữu có gì phải lo lắng?”
Hoàng Nhiên Kỳ suy tư một phen, cuối cùng cũng bị Lý Phàm thuyết phục.
Đi trước một bước, sau khi trở về từ việc xin linh phù thông hành cho Lý Phàm.
Lúc này mới hắn dẫn hắn đi đến Tùng Vân tiên thành thông qua truyền tống trận trên đảo.
Lý Phàm nhìn thành trì lơ lửng trên mây trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:
“Ta nghe nói trụ sở của Tiên Minh ở Tùng Vân Hải hình như là một hòn đảo.”
“Tại sao bây giờ lại đến một thành trì trên không rồi?”
“Đó đều là chuyện rất lâu về trước. Nếu như đạo hữu có hứng thú, sau khi gia nhập
liên minh có thể tự mình hỏi thăm.” Bộ dạng Hoàng Nhiên Kỳ có vẻ không muốn nói thêm.
Cho nên Lý Phàm không hỏi thêm nữa.
Rất nhanh sau đó, hai người đã đi tới lối vào Thiên Huyền Kính.
“Còn đây là Thiên Huyền Kính…” Hoàng Nhiên Kỳ lên tiếng giới thiệu cho Lý Phàm.
Lý Phàm giả vờ như đang chăm chú lắng nghe, nhưng thực ra trong lòng đang căng thẳng, lặng lẽ sử dụng bí thuật ‘Chích Thủ Già Thiên’, đồng thời cũng đã sẵn
sàng dùng ‘Hoàn Chân’ bỏ chạy.
Từ kinh nghiệm ‘Lấy thân hóa vật, vượt qua vạn cổ’ ở kiếp trước, ‘Chích Thủ Già
Thiên’ sau khi trải qua rất nhiều lần cải tiến trong cuộc chiến không ngừng
nghỉ giữa Phúc Thiên Minh và Huyền Võng, đã có thể để che giấu khỏi cảm giác
của Thiên Huyền Kính.
Cộng thêm ‘Kỳ Huyền Chân Linh Biến’ do Diễn Pháp Giác thôi diễn ra, là một bố công pháp huyền bí, ngay cả khí cơ, số mệnh, huyết nhục, thần thức, thần hồn… đều có thể hoàn toàn biến hóa ra.
Hẳn là sẽ không bị Thiên Huyền Kính nhìn ra việc thật ra mình và ‘Bí tự sứ Tùng Vân tiên thành – Lý Phàm’ là cùng một người.
Nhưng không có chuyện gì tuyệt đối, vẫn cần phải cẩn thận thì hơn.
Rất nhiều ý niệm trong đầu lóe lên rồi biến mất, Lý Phàm đi theo Hoàng Nhiên Kỳ,
tiến vào Thiên Huyền Kính.
Chuyện khiến cho Lý Phàm thở phào nhẹ nhõm chính là điều hắn lo lắng đã không xảy ra.
Thiên Huyền Kính không nhận hắn là ‘Bí tự sứ Tùng Vân tiên thành – Lý Phàm’, mà đã cho hắn một thân phận mới.