Phần thưởng tiến cử mà Hoàng Nhiên Kỳ nhận được cũng thuộc phạm vi tu sĩ Trúc Cơ.
Cho nên hắn không hề sinh ra nghi ngờ với Lý Phàm.
Sau khi trò chuyện với Lý Phàm một hồi, Hoàng Nhiên Kỳ cáo từ rời đi.
Lý Phàm cũng dùng thân phận của chính mình gia nhập Vạn Tiên Minh một lần nữa.
“Xem ra suy đoán của ta không sai. Uy năng của Thiền Huyền Phân Kính hình thành sau khi trải qua‘Phú Năng’ hoàn toàn khác sao với bản thể.”
“Tuy cũng có một phần nguyên nhân là do bí thuật ‘Chích Thủ Già Thiên’ của ta lại đi trước một thời đại, nhưng mà đúng là có chút quá dễ dàng để trà trộn vào.”
“Khó trách trong Vạn Tiên Minh có vô số gián điệp của Ngũ Lão Hiệp hội.”
Trong lòng Lý Phàm nhất thời không nói nên lời.
Vào ngày Ngũ Lão hồi tập kích đảo Vạn Tiên đó, Thiên Huyền Kính đột nhiên mất tác dụng, biến thành một tảng đá.
Chuyện này đã gợi ý cho Lý Phàm, cho nên lần này hắn mới to gan thử nghiệm.
Kết quả cũng không ngoài dự đoán của hắn.
Không dừng lại ở Thiên Huyền Kính thêm, sau khi dùng độ cống hiến tặng kèm để mua một chiếc nhẫn trữ vật.
Lý Phàm đi đến châu Thiên Linh thông qua truyền tống trận.
Cũng không rời khỏi thành Thiên Linh, mà lặng lẽ chờ đợi trong thành.
Nếu như Ngũ Lão hội thực sự tập kích Ngũ Hành đại động thiên, dựa trên kinh nghiệm kiếp trước, hẳn là sẽ có tu sĩ Hợp Đạo ngã xuống trong cuộc chiến tranh thảm thiết này.
Mà dị tượng sau khi tu sĩ Hợp Đạo chết đủ để bao trùm toàn lãnh thổ của châu.
Lý Phàm cũng có thể ngay lập tức xác nhận sự phát sinh của sự kiện.
Tất nhiên, để tránh gây ra nghi ngờ, Lý Phàm cũng không chờ đợi một cách ngu ngốc, mà đi dạo quanh trong các cửa hàng ở thành Thiên Linh.
“Hoa Thiên Linh? Có có có, đạo hữu tới xem mấy cây này đi.”
Sau khu chủ quán nghe được yêu cầu của Lý Phàm, lập tức trở nên vô cũng nhiệt tình, nhanh chóng chỉ vào mấy chậu hoa trong tiệm cho Lý Phàm xem.
Hoa Thiên Linh chính là đặc sản của châu Thiên Linh.
Cánh hoa khi nở sẽ khác nhau.
Sau khi hoa nở, trên mỗi cánh hoa sẽ xuất hiện một cảnh tượng đặc biệt.
Hoặc là núi non xanh ngát, hay sông lớn cuồn cuộn.
Hoặc là tuyết trắng rơi từ trên trời xuống.
Một đóa hoa hội tụ cảnh đẹp các nơi trên thế gian.
Giống như có được thiên chi linh, đẹp không sao tả xiết.
Nếu như hỏi loài hoa này công dụng gì...
Hai chữ: vô dụng.
Có lẽ công dụng duy nhất chính là để lấy ra ngắm mà thôi.
Chẳng qua là chu kỳ sống của loài hoa này hơi ngắn, thường thì chỉ có thể kéo dài bảy ngày.
Cho dù có được đặt trong hộp gỗ đặc biệt, cùng lắm cũng chỉ có thể bảo quản khoảng một tháng.
Hơn nữa, thứ rắc rối hơn nữa chính là loài hoa này cực kỳ nhạy cảm với các loại lực lượng.
Nếu như không cẩn thận mà dính phải linh lực dao động, hoặc là truyền tống thông
qua không gian.
Đủ loại cảnh tượng trên cánh hoa cũng sẽ chịu ảnh hưởng nhất định.
Nhẹ một chút thì chỉ là hơi bị mờ một chút. Mà nghiêm trọng thì tất cả cảnh tượng
trên cánh hoa đều sẽ biến mất.
Không có cảnh tượng trên cánh hoa, hoa Thiên Linh sẽ hoàn toàn mất đi giá trị trang trí, trở thành không đáng một đồng.
Cho nên có tu sĩ yêu thích nó, muốn ngắm hoa Thiên Linh, chỉ đành phải đích thân
chạy đến châu Thiên Linh một chuyến.
Cũng bởi vì lý do này, hoa Thiên Linh lại càng hiếm thấy ở ngoài châu Thiên Linh.
Kiếp trước, trong đại chiến châu Thiên Linh.
Hoa Thiên Linh gần như tuyệt chủng.
Chẳng qua là vào thời điểm đó, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào trận đại
chiến có một không hai này, cũng chẳng có ai sẵn sàng lăng xê giá cả của nó.
Đợi đến khi chiến tranh qua đi, châu Thiên Linh khôi phục lại sức sống một lần nữa, hoa Thiên Linh mới dần dần tươi tốt trở lại.
Nhưng lúc đó, các tu sĩ này mới phát hiện ra rằng, có lẽ là do sinh trưởng trên vùng
đất đã bị lây dính quá nhiều máu tanh.
Cảnh tượng xuất hiện trên cánh hoa Thiên Linh không còn là cảnh đẹp trong thiên địa nữa.
Mà là những cảnh tượng kinh khủng khi các tu sĩ giết chóc lẫn nhau.
Có thể nói là cảnh tượng đại hung.
Mọi người hoài niệm hoa Thiên Linh tuyệt mỹ ban đầu, nhưng cảnh tượng xuất hiện trên cánh hoa Thiên Linh, căn bản là không thể nào khống chế được.
Nếu như nhổ nó lên đem đi trồng ở châu khác, thì cũng sẽ khô héo ngay lập tức.
Thiên Linh Nhất Tuyệt của quá khứ, từ đó đã hoàn toàn biến mất giữa thiên địa
Các tu sĩ ngoài cảm thấy tiếc hận thì cũng không thể làm gì được.
Kể từ đó, hoa Thiên Linh đã hoàn toàn trở thành thế gian tuyệt xướng.
Tin đồn thú vị kiếp trước vô tình đọc được chợt lóe lên trong đầu, Lý Phàm cẩn thận lựa chọn một đóa hoa Thiên Linh mười bảy cánh trong cửa hàng.
“Đóa này đi.”
“Chỉ một đóa thôi sao? Đạo hữu không chọn thêm sao?” Chủ quán có chút thất vọng.
“Không cần. Một đóa là đủ rồi.” Lý Phàm khẽ cười nói.
“Ba trăm điểm độ cống hiến.” Cửa quán thấy vậy thì cung không dây dưa thêm nữa, báo giá.
Sau khi Lý Phàm thoải mái trả tiền, cẩn thận cầm lấy hộp gỗ được niêm phong chủ quán đưa cho.
Hoa Thiên Linh trong hộp gỗ mặc sức mà nở rộ.
Sau khi được xử lý đặc biệt, có thể nở rộ trong khoảng ba mươi ngày.
Nhưng Lý Phàm lại biết một phương pháp có thể đóng băng nó hoàn toàn.
Sau khi hoa Thiên Linh tuyệt tích, rất nhiều phương pháp vốn dĩ phải tuyệt đối giữ bí mật cũng chầm chậm được lưu truyền ra.